- Cô nương hết lòng quan tâm đến tại hạ, tại hạ cảm kích còn chưa đủ,
khi nào lại oán hận cô?
Võ Băng Hàm hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Ta chỉ mong ngươi đừng khẩu thị tâm phi là được.
Nàng chợt nhớ ra điều gì, lại nói:
- Sau khi ngươi rời khỏi Lưu Hương viện, Lý Cơ ở phòng mé đông nhớ
ngươi lắm lắm. Trong lúc trò chuyện thị nhắc tới ngươi luôn. Chà chà! Ta
không ngờ số ngươi đào hoa chiếu mệnh, đi tới đâu là gái say mê điên đảo
tới đó. À!
Còn con tiện nhân Yên Lăng Thanh. Nghe nói gần đây ngươi cùng thị
dong cương đi trên đường Thiểm Cam. Chuyện đó có thực không?
Lúc Võ Băng Hàm nhắc đến ba chữ Yên Lăng Thanh, nàng không ngăn
được lửa hờn ghen, mắt đầy sát khí, cơ hồ tóe lửa, trông mà phát khiếp.
Mục quang nàng nhìn chằm chặp vào mặt Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên bụng bảo dạ:
- “Nàng lấy tin ở đâu mà nhanh thế? Nếu mình thừa nhận tất rắc rối to,
phải bịa chuyện mới được.”
Chàng hít một hơi chân khí rồi thủng thẳng hỏi lại:
- Vụ này tình báo ở đâu đưa tới? Tại hạ rời khỏi Thái Chiêu bảo rồi đi
theo lão tàn phế định tới Thủy Bạc, chẳng lẽ cô nương chưa nghe thấy việc
đó sao?
Rồi chàng đem những chuyện xảy ra sau khi rời khỏi Thái Chiêu bảo
thuật lại từ đầu đến cuối mà chỉ cắt bỏ đoạn gặp Yên Lăng Thanh không
nhắc tới, đặt ra mấy câu chống chế cho qua.
Võ Băng Hàm còn toan hỏi vặn thì gã Tạ Triều Tinh đã từ đằng xa đi tới.
Cặp mắt phẫn nộ nhìn chằm chặp vào Triệu Tử Nguyên, rồi quay sang
bảo Võ Băng Hàm:
- Võ cô nương! Chúng ta nên về Lưu Hương viện thôi, lệnh tôn đang
ngồi trong viện chờ tin tức của chúng ta.
Võ Băng Hàm nhìn Triệu Tử Nguyên khẽ nói:
- Vụ đưa châu ngọc làm sính lễ đã đi vào quá khứ, từ nay ta không bức
bách ngươi phải làm việc gì nữa. Lúc nào rảnh ngươi qua Lưu Hương viện,