ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 651

- Tiên sinh có dám lấy một chọi một quyết một trận tử chiến với tại hạ

hay không?

An Vô Kỵ lớn tiếng đáp:
- An mỗ có coi thằng lỏi chứa ráo máu đầu ra cái gì? Ngươi muốn chết

mau thì lão gia cho chết ngay. Nhâm đương gia trở về lão gia sẽ nói lại.

Hắn vận công đề khí. Chỉ trong khoảnh khắc hai bàn tay đã biến thành

màu đen.

Triệu Tử Nguyên làm gì chẳng hiểu “Thất Sát Chưởng” của địch thủ cực

kỳ lợi hại. Chàng không dám lơ là, cầm kiếm chờ đợi.

Hồi lầu An Vô Kỵ vẫn chưa phóng chưởng công kích. Thần sắc biến đổi

luôn rồi trầm giọng nói:

- Ta biết rằng người còn có chỗ dụng tâm khác, nhưng ta không mắc bẫy

đâu. Ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa.

Triệu Tử Nguyên không ngờ An Vô Kỵ lại giảo quyệt đến thế. Chàng

biết kế hoạch của mình hoàn toàn vô dụng. Trong lúc thất vọng chàng
quyết định đánh liều một đòn liền vung kiếm đánh ra.

Đột nhiên một bóng người màu xám từ trong bụi cỏ rậm phía trước nhảy

vọt ra nhanh như điện chớp. Khi bóng xám còn cách An Vô Kỵ không đầy
tám thước Triệu Tử Nguyên thấy mình hoa mắt lên một cái.

Bóng người xuất hiện, chàng chưa nhìn rõ đã nghe An Vô Kỵ rú lên một

tiếng té huỵch xuống đất.

Diễn biến cực kỳ thần tốc ra ngoài sức tưởng tượng của Triệu Tử

Nguyên.

Người kia đánh ngã An Vô Kỵ rồi lại biến mất vào trong cỏ rậm như một

giây khói.

Triệu Tử Nguyên ngơ ngác tự hỏi:
- Bóng xám đó là ai?
Chàng cúi xuống nhìn, phát giác An Vô Kỵ đã tắt thở. Lật thi thể lên coi

thấy sau lưng hắn in một vết bàn tay màu xám. Triệu Tử Nguyên buột
miệng khẽ hô:

- “Hàn Thiếp Tồi Mộc Phách”! Y... y là Võ Khiếu Thu.
Chàng bâng khuâng tự hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.