ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 152

Buổi tối cơm nước đơn giản xong, Chung Đình dẫn Phương Chân Vân

đến phòng dành cho khách. Thay bao gối và ra trải giường sạch sẽ, hình
hoa li ti màu xanh da trời, thoải mái ấm áp. Chân Vân ở trong phòng ngây
người một hồi, ra ngoài ôm mèo vào phòng, Chung Đình không để ý.

Tắm rửa rồi sấy tóc xong, Chung Đình thả lỏng nằm trên giường. Tắt

đèn, trong bóng tối, cô nhìn trần nhà, loáng thoáng nghe thấy mèo kêu tiếng
này đến tiếng khác. Trong lòng hơi rối loạn, đủ mọi câu chuyện xưa tuôn ra
như thủy triều, có cảm giác không chân thật.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đêm khuya, cô bị một tiếng động làm

giật mình tỉnh giấc.

Tiếng khóc đau đớn mà đè nén thỉnh thoảng vang lên ở phòng bên

cạnh.

Chung Đình nhìn di động, ba giờ.

Xuống giường bật đèn, cô theo tiếng, mở cửa phòng Chân Vân.

Giây phút cánh cửa mở ra, Chung Đình gần như lùi về sau một bước

theo bản năng. Trong căn phòng đen kịt, một cái bóng đang vặn vẹo dưới
đất, rên rỉ đau đớn.

Phản ứng lại, cô bật đèn, ngã quỳ dưới đất, khẽ nâng đầu cô gái lên,

"Sao vậy? Chân Vân, có chỗ nào khó chịu ư?"

"Đau bụng..."

Chân Vân nhắm mắt, thở hổn hển dữ dội, trên mặt không biết là mồ

hôi hay nước mắt, ướt sũng một mảng.

Chung Đình gạt tóc dính trên mặt Chân Vân, sờ khuôn mặt lạnh buốt

của cô ấy, bình tĩnh lại, "Đừng sợ, Chân Vân, đừng sợ, tôi dẫn em đến bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.