ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 227

Hơi nước và làn khói thuốc lượn quanh gò má, Chung Đình hơi chán

cúi đầu nhìn ánh lửa nơi đầu ngón tay, cô cảm thấy người phát minh ra
thuốc lá rất nhân từ. Anh ta nhất định biết rằng, khi ta lạnh, một tia sáng le
lói cũng là niềm an ủi.

"Có lạnh không?" Hà Chí Bân hỏi.

Chung Đình lắc đầu.

Hà Chí Bân nhìn cô, "Đánh đàn khá lắm."

"Cảm ơn anh." Chung Đình nhìn mưa phùn dưới đêm khuya, nói, "Lâu

lắm không đàn rồi."

"Bắt đầu học từ khi nào vậy?"

"Sáu, bảy tuổi thì phải, không nhớ rõ lắm."

"Học bấy nhiêu năm à?"

"Không có, về sau cảm thấy chẳng có gì thú vị, nên không học nữa."

Hà Chí Bân mỉm cười, "Vậy mà bây giờ còn dạy bọn trẻ."

Chung Đình cũng cười nhạt, "Gà mờ mới làm giáo viên, hơn nữa,

kiếm tiền mà thôi."

Lần này Hà Chí Bân thật sự nở nụ cười.

Trong tiếng mưa rơi, họ im lặng một hồi, Hà Chí Bân hỏi, "Đang nghĩ

gì vậy?"

"Em đang nghĩ..."

Chung Đình hơi trầm ngâm, "Bản giao hưởng số 4 của Beethoven."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.