ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 333

Trong yên lặng, con số màu đỏ bên cạnh nút bấm thang máy lặng lẽ

thay đổi, hệt như việc đếm ngược cuối cùng.

Hà Chí Bân không lên tiếng nữa.

Đầu óc anh choáng váng, nhưng anh không say, ngược lại đặc biệt tỉnh

táo. Mãi cho đến khi thang máy tới, không một ai nói gì nữa.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi, "ting" một tiếng, thang máy đến.

Chung Đình bước vào buồng thang máy, khi thang máy sắp chuyển

động, cô nhìn thẳng anh ở trước mặt, đột nhiên mỉm cười lạnh lùng, "Đừng
hối hận."

Giây tiếp theo, máy móc vận hành phát ra âm thanh nhỏ xíu, cánh cửa

thang máy bằng kim loại khép vào giữa, chầm chậm che khuất đôi mắt
không hề có thứ gì của người đàn ông.

Giữa đêm khuya, Chung Đình trở về nhà mình. Đồ đạc của Phương

Chân Vân vẫn ở đây, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Đêm nay, dựa vào sofa, cô nhìn ánh sáng của ngọn đèn sàn, thức trắng

cả đêm.

Giữa trưa hôm sau, Chung Thấm gọi cô, hẹn cô đến quán cà phê gần

đó. Chung Đình hoàn toàn không có tâm trạng, Chung Thấm nói trong điện
thoại, "Chung Đình, chị nhất định phải đến."

Em gái của mình rất ít khi dùng giọng điệu này. Phía sau cái từ "nhất

định phải" như có vô vàn lời muốn nói, cô không thể không đi.

Buổi trưa, Chung Đình vừa vào quán là nhìn thấy em gái mình.

Áo khoác vắt trên lưng ghế, Chung Thấm mặc một chiếc áo len

cashmere cao cổ vừa người màu xanh. Cô ngồi ở vị trí bên cửa sổ ngập tràn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.