ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 352

chục năm luôn là người bảo sao nghe vậy, bây giờ ngược lại như một đứa
trẻ già, trở nên có phần chỉ biết bản thân mình. Muốn cái gì, muốn ăn gì thì
sẽ nói thẳng.

Hà Chí Bân lại thích bà như vậy.

Bác sĩ nói thế này: Đời người được tám mươi xưa nay là hiếm có, đến

cái tuổi này, xảy ra vấn đề gì thì căn bản cũng hết hi vọng. Họ sẽ cố gắng
bảo đảm, nhưng người nhà cũng phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Về nhà chưa đến ba ngày, bảo mẫu nói bà cụ kêu tức ngực. Hà Chí

Bân lập tức đưa bà vào. Bác sĩ kiểm tra thì vẫn là vấn đề cũ, sau khi cấp
cứu đưa vào phòng bệnh.

"Bà cũng ngáy to mà, đừng có chê bà chê người ta..." Hà Chí Bân ngồi

gọt táo bên giường bệnh, dừng một chút, nhìn khuôn mặt nhăn nheo của bà
cụ, dịu giọng, "Gần đây thiếu giường, không có phòng đơn, chờ khi nào có
phòng đơn trống thì sẽ đổi cho bà, ráng chịu đựng thêm hai ngày đi."

Đôi mắt bà cụ nhìn không khí.

"Bên này bà còn thiếu cái gì không?"

Bà cụ không hề phản ứng.

Hà Chí Bân hừ cười, "Hỏi bà thì cũng chẳng hỏi được gì."

Bà cụ nhìn anh, "Con với Tiểu Chung không yêu nhau nữa à?"

Hà Chí Bân cũng không ngẩng đầu, "Ừm, bà lại bắt đầu bận tâm lung

tung rồi."

Bây giờ bà không sợ anh, "Tuổi của bà có ai mà không bồng chắt trai,

bà còn không biết có cái số này không nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.