ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 488

Tắm xong, cô uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, mơ mơ màng màng

nằm ngủ trên giường.

Sau khi thức dậy, hoàng hôn vừa buông xuống, nằm yên một hồi, cô

dựa vào giường ngồi dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường, tìm một gói thuốc
chưa xé bọc. Khi châm thuốc, cô mới phát hiện tay mình đang khẽ run.

Hút được nửa điếu, cô lại tìm di động.

Bố Chung biết hôm nay cô về, ở đầu bên kia điện thoại hỏi có phải cô

đã đến rồi không, ngày mai khi nào đến. Trong ống nghe im lặng chốc lát,
ông nghe thấy giọng nói bình tĩnh của con gái, "Bố, chuyện này bố phải
giúp con..."

Trong ấn tượng của bố Chung, Chung Đình gần như chưa từng mở

miệng với gia đình.

Nói tiếp thì bố Chung cũng không phải nhân vật lớn gì, trước khi về

hưu chẳng qua là làm đến chức trưởng phòng tổ chức của chính quyền khu
vực. May mà làm quan có đạo đức, những người từng dìu dắt đều có thành
tựu. Tuy ông không còn làm nữa, nhưng bình thường người nhà gặp phải
chuyện gì, thì trong thành phố nhỏ này lúc nào cũng có thể miễn cưỡng cho
qua.

Hôm sau, sau khi Chung Đình về, bố Chung chỉ hỏi tình hình vụ án

của Hà Chí Bân, chuyện giữa cô và Hà Chí Bân, ông không hỏi một câu.

Chung Đình không ngủ qua đêm ở nhà họ Chung, buổi chiều về lại

thành phố, gặp mặt luật sư cùng với lão Vạn.

Luật sư là người lão Vạn tìm, có chút kinh nghiệm trong những vụ án

kinh tế, gặp mặt Hà Chí Bân hai lần. Luật sư nói trong quá trình thẩm vấn,
thái độ của anh rất phối hợp, đã nhận tội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.