Dừng một lát, bỗng nhiên lại nhìn Hoàn Tử nói: “Không đúng, mẹ
cháu không phải của cháu, của ba cháu.”
“Cháu không có ba.” Giọng Hoàn Tử có chút khẩn trương, nhất thời
kích động, chợt bật thốt lên một câu “Chờ cháu trưởng thành, cháu sẽ kết
hôn với mẹ.”
Mẹ Diệp sững sờ, ngay sau đó cười ha ha, “Này Hoàn Tử nói cho bà
ngoại biết, cháu tại sao lại muốn cưới mẹ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử đỏ lên, không biết vì thẹn thùng
hay vì tức , nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng mẹ Diệp nói “Bởi vì mẹ rất tốt
với cháu.”
“Bà ngoại cũng rất tốt với cháu nha, cháu có muốn cưới bà ngoại
không?”
“Nhưng, nhưng. . . . . .” Hoàn Tử cắn cắn môi dưới, do dự một chút,
nhưng vẫn là kiên định lắc đầu một cái, “Không.”
“Tại sao nha?” Mẹ Diệp nhất quyết không tha.
“Bởi vì, bởi vì. . . . . .” Hoàn Tử nhìn mặt của Diệp Chi một chút, lại
nhìn mặt của mẹ Diệp một chút, nói “Bà ngoại già quá rồi.”
Lòng của mẹ Diệp nhất thời bể tan tành, tiểu tử thối này dám nói mình
già quá rồi ư ?
Mình già thật sao? Trên mặt lại thêm nếp nhăn rồi sao? Mẹ Diệp đặt
Hoàn Tử xuống, vội vội vàng vàng bước nhanh chân đi soi gương.
Vừa lúc đó, Hoàn Tử bỗng nhiên nhìn bóng lưng của bà ngoại mở
miệng nói: “Cho nên bà ngoại không cần nói mẹ tìm ba mới, cháu sẽ không
cưới bà, cháu chỉ cưới một người là mẹ thôi.”