ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 173

Cô cúi đầu, lầm bầm nói không ra lời.

Nếu vừa bắt đầu cô còn chưa tin lòng của Mạnh Trường Thụy, nhưng

đã nhiều năm như vậy, Mạnh Trường Thụy vẫn thủy chung như một, lời
của anh với mình mà nói đúng là… anh là một trạch nam, đời này toàn bộ
tinh lực đều dùng ở hai chuyện, một cái chính là viết văn, còn lại là theo
đuổi Diệp Chi .

Không phải là không cảm động, bao nhiêu lần cô đều nghĩ, dứt khoát

đáp ứng anh thôi, nhưng Hoàn Tử thì làm thế nào? Hoàn Tử biểu hiện đối
với Mạnh Trường Thụy là không thích, mà cô, trước là con gái còn là một
người mẹ.

“Trường Thụy, anh biết tôi. . . . . .” Diệp Chi gian nan nghĩ ra lý do,

bình thường rất thông minh lúc này toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.
Cuối cùng chỉ có thể nói một câu vô vị, “Tôi...tôi hiện tại chỉ muốn nuôi
Hoàn Tử lớn lên thật tốt.”

“Chi Chi, em nghe anh nói.” Lần này, Mạnh Trường Thụy không để

cho Diệp Chi qua loa nữa, anh thừa dịp đèn đỏ quay đầu ngưng mắt nhìn
Diệp Chi , “Anh hiểu biết rõ em là vì Hoàn Tử, nhưng em có nghĩ tới hay
không, đứa bé đang phát triển, cha là người đóng vai quan trọng bao nhiêu
?”

“Tôi. . . . . .”

“Em cũng biết, tôi là thạc sĩ công tác xã hội, hơn nữa ở phương diện

sự phát triển của trẻ em, mặc dù đã bỏ nhiều năm nhưng cũng không xê
xích gì nhiều, ít ra cũng chưa quên.”

“Tôi hiểu biết rõ.” Diệp Chi cắn cắn môi, ngón tay nắm thật chặt đệm

dưới, trong mắt có một chút xấu hổ, “Nhưng tôi. . . . . . Hết cách rồi, tôi
không yên lòng, tôi. . . . . .”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.