Tình huống trước mắt này khiến anh không thể lùi bước, dù là một
bước cũng không được lùi.
Anh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất là đàng
hoàng, nếu làm lính, trở về trong bộ đội đi. Không nên quấy rầy Chi Chi,
nếu không. . . ” Đã ở trên đời lăn lộn hơn mười năm, Diệp Khung rất nhanh
có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, sống lưng anh thẳng tắp, khẽ
nhếch cằm nhìn Kỷ Lâm, trên mặt nghiêm nghị, “Ta tuyệt đối không bỏ qua
cho ngươi.”
“Tại sao là quấy rầy nhỉ, tôi thương cô ấy còn không kịp.” Kỷ Lâm cắt
đứt lời nói của Diệp Khung, nhếch miệng cười vô lại, “Hơn nữa Hoàn Tử
cũng rất thích tôi.”
Nét mặt Diệp Khung bỗng dưng cứng đờ, trầm mặc một lúc lâu, mới
nói: “Hoàn Tử. . . . . . Hoàn Tử thích ngươi ta cũng mặc kệ, tóm lại ngươi
và Chi Chi không thích hợp, ta sẽ không đồng ý, hơn nữa ngươi sở dĩ có
suy nghĩ như vậy là bởi vì ngươi không có con, nếu ngươi có con của mình
thì tình cảm đối với Hoàn Tử khẳng định sẽ thay đổi.”
Anh ra đời bôn ba nhiều năm như vậy, dạng gì còn chưa gặp qua?
Nhất là cha ghẻ hoặc mẹ kế ngược đãi con riêng, nhẹ thì không cho cơm
ăn, lời nói lạnh nhạt, nặng thì đánh đập ngược đãi, thậm chí đánh đập đến
chết. Để cho anh đưa em gái mình với cháu ngoại giao cho một tên lính có
thể nắm mạng người trong tay, anh làm sao có thể yên tâm?
Huống chi. . . . . . Diệp Khung nhìn Kỷ Lâm, nghề nghiệp đó với anh
vừa đúng đối lập, nếu tương lai có một ngộ nhỡ. . . . . . Diệp Chi kẹp ở giữa
nhất định sẽ rất khó khăn. Thay vì về sau khổ sở, không bằng dập tắt khả
năng này ngay từ đầu.
“Ta sẽ coi bé như con ruột của mình.” Kỷ Lâm nhìn chằm chằm Diệp
Khung, giọng điệu vô cùng chắc chắn.