Nói xong câu đó, anh kéo cửa ra không chút do dự đi ra ngoài, không
hề quay đầu lại.
Mẹ Diệp gào khóc, ba Diệp cũng mềm nhũn chân tay, thiếu chút nữa
đặt mông ngồi trên sàn nhà. Diệp Chi muốn qua dìu lại bị ba Diệp đẩy ra.
Ông mệt mỏi thở hổn hển, nói chuyện cũng không rõ câu, nói gần nói
xa nhưng đều là Diệp Khung “Con gái, nhanh…nhanh xem anh con, đem…
túm cổ anh con trở lại.”
Diệp Chi cố nén nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, gật đầu lia lịa
chạy nhanh ra cửa.
Diệp Khung đi rất nhanh, khi Diệp Chi đuổi kịp ra nhà để xe thì anh
đã nổ máy xe rồi.
“Anh. Anh dừng lại. Anh hãy nghe em nói mấy câu.” Diệp Chi vừa
kêu, vừa đuổi theo xe của Diệp Khung, tốc độ xe chạy so với cô rất nhanh.
Giọng nói của cô rất lớn, Diệp Khung vừa mới nổ máy xe không thể
nào không nghe thấy, vậy mà anh lại không dừng lại càng chạy càng nhanh,
rất nhanh kéo dài khoảng cách với Diệp Chi.
Diệp Chi cũng không buông tha, cắn răng đuổi tới cửa chung cư cho
đến khi không thể nhìn thấy đuôi xe của Diệp Khung nữa, lúc này mới
tuyệt vọng dừng bước lại thở hổn hển.
Anh của cô đối với cô rất tốt, khi còn bé điều kiện gia đình không
được tốt, mặc kệ trong nhà có đồ ăn ngon gì, cho dù là một cục đường, một
cây kem, anh đều giữ lại cho cô ăn còn mình thì không có động vào một
cái.
Sau này anh của cô dần dần lớn, bắt đầu ra ngoài kiếm sống, mỗi lần
nhìn thấy cô đều chỉ nói hai câu: một câu là có người nào khi dễ em không,