ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 317

“Tôi...Tôi tin là được chứ gì.” Tầm mắt của Diệp Chi cố gắng lướt qua

bả vai Kỷ Lâm liếc Bạch Kỳ, nói “Đừng có đạp.”

“Đau lòng?” Bạch Kỳ trêu chọc Diệp Chi rồi thu hồi nụ cười trên mặt,

nghiêm mặt nói: “Diệp Chi, tôi thấy cô đối với Kỷ Lâm rất tốt.”

Diệp Chi : “. !? ”

“Cho nên tối nay Kỷ Lâm phiền cô rồi.” Bạch Kỳ nhanh chóng ném

một câu rồi bước chân nhanh đi như chạy trốn.

Ngay lúc này, Kỷ Lâm lại đẩy Diệp Chi ra xoay người lăng lăng chạy

về phía Bạch Kỳ.

“Ha ha, cậu đã tỉnh rượu.” Bạch Kỳ nhìn mặt của Kỷ Lâm nghiêm túc

kỳ cục cười khan một tiếng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng lại như
một vạn con ngựa đang chạy qua.

Anh ta tỉnh, anh ta thế nhưng lại tỉnh. Như vậy mình mới vừa nhân cơ

hội đạp anh ta một cước không phải anh ta cũng biết sao? Làm thế nào bây
giờ? Như thế nào mới có thể che giấu được đây?

Aizzz u, không được tay của đoàn trưởng đã níu lấy cổ áo của mình

rồi. Phải nhanh nghĩ biện pháp.

Đại não Bạch Kỳ nhanh chóng vận chuyển, vắt hết óc nghĩ mưu kế,

nhưng không đợi anh nghĩ ra được thì nghe thấy bên tai truyền đến một
tiếng nôn mửa.

Cơ thể Bạch Kỳ cứng ngắt cúi đầu thì chỉ thấy Kỷ Lâm đang cầm áo

của mình, vui vẻ ói lên người mình.

“Tiên sư mày Kỷ Lâm.” Bạch Kỳ cắn răng nghiến lợi, sầm mặt lại

nhưng cũng không biết là mình đang tức giận hay chán ghét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.