ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 325

giác an toàn cho nên mới muốn đem hết đồ vật của mình nắm trong tay
không cho phép người khác thay đổi.

Diệp Chi làm mọi thứ theo lời Mạnh Trường Thụy đề nghị, không có

việc gì làm sẽ ôm con trai hôn, nựng. Nhưng rốt cuộc cũng không chữa hết
chừng tự kỷ của con trai.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Chi nhanh chóng nhìn xung quanh,

thấy kem đánh răng bị Kỷ Lâm lấy nơi này lồi nơi kia lõm. Cô không biết
làm sao nên trực tiếp ném kem đánh răng vào trong thùng rác.

Ngày mai mua cho Hoàn Tử kem đánh răng mới, bất luận như thế nào

cũng không thể để cho cậu tái phát chứng tự kỷ.

Đứa nhỏ này thật đúng là làm cho người ta đau lòng, nghe Diệp Chi

nói, Kỷ Lâm cảm thán một câu trong lòng. Trong đầu hiện ra dáng vẻ lạnh
lùng của đứa trẻ đột nhiên cảm thấy vô cùng nhớ Hoàn Tử.

“Hoàn Tử đã ngủ chưa? Anh muốn đi nhìn cậu một chút.”

“Đã ngủ rồi.” Diệp Chi cầm một cái chăn trên giường trong phòng ngủ

ôm trong ngực, đi trước mặt cho Kỷ Lâm dẫn đường, nói: “Anh tối nay ngủ
ở phòng của Hoàn Tử, trong nhà không có phòng trống.”

“Được.” Kỷ Lâm đáp một tiếng, lần này không làm nũng muốn ngủ

trong phòng của Diệp Chi nữa. Tối hôm nay anh đã rất vui rồi, anh muốn
được tiêu hóa trước đã.

Cho tới sáng ngày hôm sau Hoàn Tử vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt

phóng đại của huấn luyện viên trước mặt mình, nhất thời sợ hết hồn thiếu
chút nữa lăn xuống giường.

Nhìn chăm chú mặt của Kỷ Lâm một lúc rốt cuộc xác định mình

không có nhìn lầm, người trên giường đúng là huấn luyện viên Kỷ. Cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.