Mắt Kỷ Lâm đỏ ngầu, mồ hôi trên trán từng giọt rơi trên ngực trắng
như tuyết của Diệp Chi, anh bỗng rút ngón tay ra, đôi tay bắt được mắt cá
chân mảnh khảnh của cô dùng sức tách hai chân của cô ra thật rộng, cầm eo
của cô hung hăng nhấc lên, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng
thẳng hung hăng thọc vào.
“A. . . . . . Đau. . . . . .” Diệp Chi khẽ rụt vai, lông mày thanh tú chau
chặt , kêu đau tội nghiệp, trên lông mi còn có vài giọt nước mắt, đôi mắt to
ngập nước giống như mặt hồ đầu xuân trong vắt lại mông lung mơ hồ, chỉ
muốn cho người khác hung hăng khi dễ.
Nơi đó của cô vốn rất nhỏ, lúc sinh Hoàn Tử cũng có rách ra nhưng
qua một thời gian lâu mới bồi dưỡng tốt. Hơn nữa cũng đã năm năm rồi,
anh cứ như vậy xông vào, Diệp Chi chịu không nổi.
“Lát nữa sẽ hết đau.”Kỷ Lâm nâng hông của cô lên, ôm cô vào trong
ngực, hung hăng cắn môi của cô rồi thay đổi góc độ mút vào.
Hai bàn tay to dùng sức xoa nắn mông thịt căng tròn đầy đặn của cô,
vừa thẳng lưng hung hăng kéo ra đưa vào.
Anh tiến vào rất sâu, cơ hồ muốn nhập vào trọn vẹn, động vừa nhanh
vừa mạnh, vật cứng rắn hung hăng lấp đầy nơi đó của cô. Diệp Chi lúc mới
bắt đầu thật sự rất đau nhưng bất luận cầu xin như thế nào anh đều không
để ý, dần dần Diệp Chi cũng cảm thấy thoải mái, bắt đầu uốn éo người
nghênh hợp với anh.
Nơi đó nước ra cũng càng ngày càng nhiều, có vài lần anh ra vào quá
nhanh thiếu chút nữa tuột ra ngoài.
“Thoải mái sao?” Anh thở hổn hển đặt cô lên trên giường, để cho cô
nằm nghiêng ở trong lòng mình, nâng lên một chân của cô lên, từ phía sau
hung hăng đâm vào.