ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 416

Kỷ Lâm ngừng đũa lại rồi ngay sau đó thờ ơ nói: “Đương nhiên là

phải nói rồi, chuyện này thì có cái gì mà phải do dự.” Anh ngẩng đầu lơ
đãng liếc nhìn Hoàn Tử, vui vẻ thiếu chút nữa cười sặc sụa.

Đứa bé ăn sủi cảo khác với người khác, bé không cắn từng miếng một

ăn mà nhét hết một cục sủi cảo vào trong miệng.

Cậu bé trước hết nhét sủi cảo vào một bên, rồi nhét thêm một cái xủi

cảo vào bên kia, hai má vì nhét sủi cảo mà căng tròn, cái miệng nhỏ nhắn
không ngừng nhai hết cục sủi cảo, vô cùng dễ thương.

“Hoàn Tử, mẹ không phải nói là ăn sủi cảo phải ăn từng cục một sao.”

Diệp Chi theo ánh mắt của Kỷ Lâm nhìn sang, mặt bỗng trầm xuống.

“Em đừng la nó, nó thích ăn sao thì để nó ăn vậy đi, không bị nghẹn

đâu.” Kỷ Lâm vội vàng đứng ra giải vây cho Hoàn Tử, lúc Diệp Chi sắp
nổi giận thì khéo léo chuyển đề tài, “Nhưng anh của em không có ở nhà,
em tìm anh ta ở đâu?”

“Em cũng không biết anh trai đang ở đâu.” Diệp Chi cau mày, hơi lo

lắng xoắn xoắn vạt áo “Tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh trai rồi,
nhưng anh ấy tắt máy, sáng nay gọi lại thì cũng tắt máy.”

Trong lòng Kỷ Lâm ‘lộp bộp’ một tiếng, cảm thấy sủi cảo đã xuống

tới cổ họng nhưng không nuốt trôi được, hồi lâu mới hoàn hồn lại miễn
cưỡng cười “Không sao, nói không chừng anh của em có chuyện bận thôi,
em đừng suy nghĩ lung tung.”

Diệp Chi gật đầu nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an.

“Không có việc gì, anh đi ra ngoài nghe ngóng tình hình, em cứ ở nhà

dạy Hoàn Tử làm bài tập.” Kỷ Lâm đặt đũa xuống rồi nhìn Diệp Chi dặn dò
rồi mới bước ra cửa gọi điện thoại cho Úc Lương Tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.