ĐOẠT LỬA - Trang 187

- Goun đã được nhìn thấy những đứa con mình, và những đứa con của

những đứa con mình. Chưa bao giờ Lửa lại vắng bóng trong bầy người
Oulhamr. Vậy mà giờ đây chẳng còn có Lửa nữa... Và Goun sẽ chết mất mà
không được trông thấy lại Lửa.

Cái hốc trong lèn đá mà bầy người Oulhamr trú ẩn gần giống như một cái

hang. Gặp thời tiết êm dịu, có thể là một nơi trú ẩn tốt, nhưng lúc này thì
gió bắc cứ quất thẳng vào ngực mọi người.

Goun nói thêm:

- Bọn chó sói và lũ chó hoang mỗi tối lại càng táo bạo hơn!

Ông trỏ những bóng đen lén lút cứ đông dần theo chừng bóng tối ập

xuống. Những tiếng tru càng kéo dài và đe dọa hơn; đêm tối xua tới không
ngớt những con vật đói meo của nó. Chỉ còn có những ánh hoàng hôn cuối
cùng giữ tạm chúng lại ngoài xa. Những người canh gác lo ngại, đi lại trong
không khí ngột ngạt dưới ánh sao lạnh lẽo...

Bỗng nhiên, một người trong bọn họ dừng lại và vươn đầu. Hai người kia

bắt chước anh ta. Rồi người thứ nhất nói:

- Có người trong đồng bằng!

Cả bầy đều rùng mình. Cũng có những người vẫn không gạt nổi lo sợ;

niềm hi vọng làm căng lồng ngực nhiều người khác. Faouhm, nhớ rằng
mình vẫn còn là chỉ huy, nhô ra khỏi cái ngách đá trong đó ông đang tĩnh
dưỡng:

- Tất cả các chiến binh đều phải khí giới sẵn sàng ngay! - Ông ra lệnh.

Trong giờ phút bối rối này, những người Oulhamr im lặng thi hành mệnh

lệnh. Người chỉ huy nói thêm:

- Houm hãy đem theo ba thanh niên đi thám thính những con người

đường tới đây!

Houm ngần ngừ, không hài lòng phải nhận những mệnh lệnh của một

người đã mất hẳn sức chiến đấu của một cánh tay. Nhưng ông già Goun đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.