ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 10

Từ cửa động đi thẳng xuống khoảng mười thước, các dấu vết bùn đất

dần dần ít đi, phía dưới cũng dần lộ ra một cầu thang bằng đá, đi theo cầu
thang đá vừa dốc vừa chật hẹp xuống dưới, khoảng chừng mười phút, cuối
cùng cũng đặt chân xuống tới mặt đất bằng phẳng. Trong không khí ngập
tràn một loại mùi hương, nhàn nhạt, không giống như mùi của sự mốc meo,
mà giống như mùi đàn hương. Nhưng mà đối với cái dạ dày trống rỗng của
tôi mà nói, loại mùi hương này đúng là muốn đoạt mạng của tôi mà - từ lúc
bước xuống khỏi bậc thang đá cuối cùng, tôi đã không ngừng nôn khan.
Sam vẫn như trước quăng cho tôi một cái nhìn đầy khinh bỉ.

Ba bốn cái đèn pin đầy điện năng quét qua lại ngang dọc khắp bốn

phía trong hầm mộ, cuối cùng đều tập trung lại chiếu lên một bức tường.
Tôi đang ngồi xổm ở một bên, bất chợt nghe thấy tiếng bọn họ đồng thời
hít vào sâu một hơi.

"Sao thế?". Tôi ngẩng đầu, bất chợt sửng sốt, ngạc nhiên đến độ suýt

chút nữa thì đã nhảy lùi lại phía sau mấy bước theo bản năng. Ánh sáng đèn
không phải chiếu lên một bức tường kín, mà là chiếu lên một tấm bia đá vô
cùng lớn. Bốn phía của tấm bia đá đều được điêu khắc những hoa văn phức
tạp, chân tấm bia đá cắm xuống trên lưng một con Bí Hí(2) nhìn rất hung
dữ. Toàn thân con Bí Hí đen tuyền, bia đá lại được điêu khắc từ đá cẩm
thạch trắng, hai màu đen trắng đan xen, tạo nên vẻ thần bí kỳ lạ. Lại gần
xem mới thấy, trên mặt tấm bia trắng như tuyết có khắc những chữ xiêu
xiêu vẹo vẹo.

Hữu Hoành chỉ hận không thể đem mặt mình dán luôn vào trên mặt

tấm bia đá, anh ấy vừa xem vừa ngạc nhiên không thôi.

"Anh không biết văn tự Mông Cổ?". Không phải là tôi chọc ghẹo anh

ấy, mà là mấy ngày nay đi lại bên ngoài, việc Hữu Hoành không biết ngôn
ngữ và văn tự địa phương không biết đã tạo ra bao nhiêu câu chuyện cười
rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.