ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 192

tình của thằng nhóc kia càng ngày càng tệ, không chú ý một chút, sẽ nổ
tung giống như quả pháo vậy, hơn nữa sau khi nó lập gia đình xong đã
chuyển ra khỏi hàng rào gỗ, bố trí phòng ở trong thành, muốn gặp nó quả là
không dễ.

Chỗ Đại Thiện ở bây giờ là chỗ Trử Anh ở lúc trước, phòng ở rất rộng

rãi, vật liệu kiến trúc cũng vô cùng tinh tế, vốn là một trong những viện tốt
nhất trong hàng rào. Tôi vừa mới đến ngoài cửa viện, cáp cáp châu tử trông
cửa thấy tôi, đã quỳ gối dập đầu chào tôi, hoảng sợ giống như một con ruồi
mất đầu, nói lắp ba lắp bắp không xong một câu.

[1] Cáp cáp châu tử: phiên âm giọng Mãn, ý chỉ những người hầu còn

nhỏ tuổi.

A Tế Na trách móc mấy câu, tôi chỉ nghe ra là Đại Thiện không có

trong phủ, Tế Nguyệt đang ở căn phòng phía tây. Tôi không muốn quấy rầy
những người khác, đưa tiền thưởng cho cáp cáp châu tử, rồi sai A Tế Na
đứng trông cửa ngoài căn phòng phía tây, bản thân mình thì đẩy cửa bước
vào.

Mới vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, tôi không thích ngửi

nhất chính là mùi thuốc như vậy, hồi bị thương cột sống, uống mất một
tháng thuốc đắng, quả thật là đã làm tôi sợ muốn chết, bây giờ chỉ cần ngửi
thấy mùi thuốc là mặt đã biến sắc.

"Cô đang làm gì vậy? Cô bị bệnh?". Tế Nguyệt đang quay lưng về

phía tôi tay cầm quạt quạt bếp lò hầm thuốc trong căn bếp ngột ngạt, bất
ngờ bị tôi lên tiếng hỏi làm sợ hãi, cạch một tiếng quạt rơi xuống đất, cô ấy
sợ hãi quay người lại.

"Làm cô sợ? Tôi không cố ý". Tôi nhặt cây quạt giúp cô ấy, cười hì hì

đưa trả lại, "Còn nhớ tôi không?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.