ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 193

Cô ấy lấy lại bình tĩnh, gương mặt trở nên bình thản, dáng vẻ cao ngạo

dường như từ khi sinh ra đã có lại quay trở về với cô ấy: "Nhớ, cô là đệ
nhất mỹ nữ của tộc Nữ Chân... Ngày ấy Dư đại nhân vẫn gọi cô như vậy".
Cô ấy dừng lại một chút, đột nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, đồng tử cũng
trở nên vô cùng lớn, "Cô có thể nói được tiếng Đại Minh chúng tôi? Đúng
là không ngờ... Cô có thể nói được lưu loát như thế, lại có vài phần giống
giọng điệu quê hương của tôi".

"Quê của cô ở đâu?".

"Tô Châu".

Tôi chớp mắt mấy cái, Thượng Hải cùng Tô Châu đều nói tiếng

Ngô(*), tất nhiên là giọng có vài phần giống nhau rồi.

(*) Tiếng Ngô: là một trong những bộ phận lớn của tiếng Trung Quốc.

Tiếng Ngô được nói ở phần lớn tỉnh Chiết Giang, thành phố Thượng Hải,
Nam Giang Tô, cũng như một số phần nhỏ hơn của các tỉnh An Huy, Giang
Tây, và Phúc Kiến. Các phương ngữ chính của tiếng Ngô là Thượng Hải,
Tô Châu, Ôn Châu, Hàng Châu, Thiệu Hưng, Kim Hoa, Yongkang, và
Quzhou. Năm 1991, có 87 triệu người nói tiếng Ngô, khiến đây là loại tiếng
Trung được nói đông thứ hai sau tiếng Quan Thoại (800 triệu người nói).

"Tiếng của các người tôi nghe một câu cũng không hiểu, ở đây cũng

chỉ có Nhị gia thỉnh thoảng có hứng thú sẽ học tôi mấy câu tiếng Hán mà
thôi, nhưng ngài ấy lại là người rất bận rộn, bình thường cũng hiếm khi về
nhà. Ôi, tôi sắp buồn mà chết rồi...". Trong giọng nói trong veo của Tế
Nguyệt có lẫn cả chút bi thương.

Buồn? Tôi cảm thấy kỳ lạ mà liếc nhìn cô ấy, thời đại này phụ nữ rất ít

khi cảm thấy buồn, không phải là họ không biết buồn là gì, mà là họ căn
bản không có thời gian rảnh rỗi để mà buồn. Đặc biệt là ở những nơi có
điều kiện sống gian khổ như vùng quan ngoại(*) này, đối với những cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.