ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 204

"Đông Ca...", nó ở phía sau nổi giận gầm lên một tiếng, đinh tai nhức

óc. Tôi còn chưa kịp đứng dậy, đã nghe thấy một tiếng "rầm" vang lên ở
phía sau, đến lúc quay người lại, chỉ thấy chiếc bàn chân thấp ở trên giường
đã bị ném bay lên đụng vào bức tường ở đối diện, Trử Anh vốn ngồi ở trên
đệm giường đã lao thẳng đến sau lưng tôi, vòng tay ôm chặt lấy eo tôi.

"A...". Tôi mới thốt lên được một tiếng, thân thể đã bị bế xốc lên như

người ta nhổ củ cải, hai chân lơ lửng trong không trung.

Cơn đau truyền từ thắt lưng đến, cuối cùng thì tôi cũng tỉnh táo lại mà

kêu lên: "Buông ra! Cậu đúng là...".

"Không cho đi!". Nó hổn hển gào lên, hơi thở nóng ran thổi vào sau tai

tôi, "Muội mà dám đi, muội dám... muội cứ thử đi xem...".

Bị nó bế nâng lên khỏi mặt đất, chân không chạm đất, tôi mới hoảng

sợ cảm nhận được đứa trẻ phía sau lưng... Không, không thể nói nó là đứa
trẻ nữa rồi, mà là người đàn ông phía sau lưng đã trưởng thành cao đến
mức tôi không thể chạm tới được. Mặc dù trong lòng tôi vẫn coi nó như
một đứa trẻ, nhưng sự thật vốn là, nó đã hoàn toàn trưởng thành rồi, hơn
nữa sức lực còn mạnh hơn tôi gấp bội lần.

Ở trong tay nó tôi giống như một con dê nhỏ đáng thương, có thể

quăng đi ném lại vô cùng dễ dàng.

Tôi sợ nó ném tôi như ném vỡ tan cái bàn vừa rồi, nên tôi không dám

giãy dụa chọc giận nó, đành phải liều mạng gào lên: "Thả tôi xuống! Thả
tôi xuống!".

"Muội có còn dám đi nữa hay không? Hả? Có đi hay không...".

"Không đi nữa! Không đi nữa! Không đi nữa! Thả tôi xuống...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.