ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 228

Cô bé này mới có chín tuổi, trong mắt tôi nó vẫn là một đứa trẻ, cho

dù đến bây giờ tôi đã không còn dám coi thường mấy đứa bé con thời đại
này nữa rồi, nhưng tôi vẫn tin trẻ con ít nhiều vẫn còn hồn nhiên ngây thơ.
Vì thế nên Cái Đới trông có vẻ bình thường ngốc nghếch mới được tôi chọn
lựa từ giữa đám trẻ con để làm người hầu hạ bên người, nói là hầu hạ,
nhưng thật ra là để làm bạn mà thôi, chứ sao tôi có thể để một đứa bé mới
có chín tuổi hầu hạ một người lớn đầy đủ tay chân được chứ? Lương tâm
tôi sẽ bị cắn rứt, tôi sẽ cảm thấy như mình là một ông chủ ác độc thuê lao
động trẻ em trái pháp luật.

Tôi yên tâm để Cái Đới bên người, nguyên nhân chủ yếu còn là bởi vì,

thái độ của Hoàng Thái Cực đối với Cái Đới. Có trời mới biết là bắt đầu từ
lúc nào, bất cứ hành động nào của tôi cũng lấy nhân tiểu quỷ đại (*) Bát A
Ca làm tiêu chuẩn để suy xét rồi, về cơ bản những người hoặc vật mà nó
ngầm đồng ý, tôi mới dám lại gần - tôi thật đúng là càng sống càng không
có tự tin, càng sống càng không có tương lai!

(*) Nhân tiểu quỷ đại: một thành ngữ của Trung Quốc, chỉ những đứa

bé còn nhỏ mà đã rất khôn khéo, rất nghịch ngợm, ngang bướng, có nhiều
mưu kế.

Cát Đới cũng biết đã thất lễ, nên vội che miệng ngốc nghếch lùi lại

một bước, gương mặt tràn đầy sợ hãi, giống như sau đó chỉ cần Hoàng Thái
Cực liếc nhìn nó một cái, nó sẽ lập tức òa khóc.

Tôi còn đang thương hại nó, Hoàng Thái Cực đã nhỏ giọng nói: "Đi

đem hai chén chè sen đến, nhớ là một chén phải cho nhiều đường hơn đấy".
Nó không ngước mắt lên nhìn bất cứ ai, chỉ chăm chú nhìn hàng chữ tôi
viết.

Cát Đới vẫn ngốc nghếch đứng đó, đôi mắt nhìn tôi chăm chú, ý muốn

hỏi tôi phài làm thế nào. Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nó mới cười e lệ, cúi người
đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.