ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 306

Sắc mặt Cát Đới trắng bệch, run giọng nói: "Em cãi nhau với cô ấy nói

Cách cách là người tốt, A Ba Hợi lại càng tức giận hơn, nói nếu em muốn
làm nô tài, thay vì hầu hạ người khác, không bằng hầu hạ cô ấy. Vì thế lúc
ấy cô ấy trải giấy muốn viết chữ, bảo em đi qua mài mực hầu cô ấy... Em
nghiến răng nói em không phải là nô tài của cô ấy, đột nhiên cô ấy vớ lấy
nghiên mực trên bàn ném về phía em. Em hoảng hốt vội tránh, nghiên mực
đập vỡ một cái bình sứ thanh hoa, nhưng mực thì dây hết vào người em...".

Bàn tay giấu trong ống tay áo của tôi nắm chặt lại, thậm chí móng tay

đã đâm vào da thịt.

"... Cô ấy đối xử với nô tài thế nào cũng không sao...", Cát Đới cúi đầu

xuống, giọng khàn khàn, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống dưới đất,
"Nhưng mà... Cô ấy lại còn nói Cách cách người là một tiện... tiện nữ nhân
già rồi không ai thèm nữa... Cách cách! Cách cách! Sao cô ấy có thể làm
nhục người như vậy được chứ!". Cát Đới run run khàn giọng khóc la, "Cho
dù bây giờ Bối lặc gia không còn chỉ cưng chiều mỗi một mình người nữa,
nhưng dù sao... dù sao... sao cô ấy có thể nói như vậy...".

"Bé ngốc...". Tôi vỗ nhẹ lưng con bé, cảm thấy trong lòng chua chát.

Làm sao con bé có thể hiểu được tâm tư của tôi? Nỗ Nhĩ Cáp Xích

không tiếp tục cưng chiều tôi nữa, là do tôi hao tâm tổn trí mãi mới làm
được.

"Cách cách! Người bị oan ức... Người bị oan ức rồi! Cách cách của

em...". Cát Đới ôm lấy tôi, khóc lóc thảm thiết, "Cách cách, sao người lại
phải chịu nhục như vậy chứ...".

Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi!

Tôi thầm lẩm nhẩm cái tên này trong đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.