ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 447

Nhìn sự phô trương này mới thấy, đúng là không tiếc tiền, chỗ nào cần

chi tiền đều chi, mặc dù không thể gọi là xa hoa lãng phí, nhưng cũng đủ
long trọng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cuối cùng cũng vẫn nhớ đến tình cảm vợ
chồng mười mấy năm với Mạnh Cổ Triết Triết.

Mạnh Cổ Triết Triết cuối cùng cũng được đặt vào quan tài, lúc đập

nắp quan tài, chợt Hải Chân lớn tiếng khóc gào, vùng thoát khỏi hai ma ma
dìu cô ấy, lao đầu vào quan tài.

Sau đó một tiếng "rầm" nặng nề vang lên, thân thể cô ấy trở nên mềm

nhũn rồi từ từ trượt xuống, máu đỏ tươi ào ạt chảy ra từ trán cô ấy.

Tôi ngây người ra nhìn, rồi mới phát hiện ra là bản thân mình không

thể kêu lên một tiếng nào cả, đầu váng vất, trước mắt cứ hiện lên gương
mặt trắng bệch như tuyết cùng màu máu đỏ tươi của Hải Chân.

Cuối cùng, đầu óc hỗn độn, rốt cục tôi cũng ngã quỵ, bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, thấy xung quanh âm u, bầu trời ngoài cửa sổ mây dầy

đặc. Tôi kêu lên một tiếng, cử động thân thể.

"Cách cách, người làm nô tài sợ muốn chết".

Cát Đới đứng canh bên giường, trên gương mặt trắng bệch của cô bé

còn lưu lại hai hàng nước mắt.

"Thật xin lỗi, đã làm em phải lo lắng". Tôi nhấc người dậy, "Tôi hôn

mê bao lâu? Bây giờ là giờ gì rồi? Hoàng Thái Cực đâu?".

"Cách cách, người hôn mê một ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi,

bên kia đang chuẩn bị đưa tang".

Tôi ngẩn người, sau đó vội vàng nhảy xuống giường tìm giầy.

"Cách cách!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.