ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 450

Một tập tục thật dã man, thô kệch - tuẫn táng?

Vậy mà lại muốn thiêu sống bọn họ!

"Không...". Tôi chỉ thốt lên được một chữ, rồi lảo đảo chạy về phía

phòng của Mạnh Cổ Triết Triết.

"Cách cách!". Cát Đới ôm lấy chân tôi từ phía sau, "Người không thể

can thiệp... Đây là chỉ thị của pháp sư Tát Mãn, đây là lời truyền dặn của
thần, người không thể làm trái ý thần... Nếu người xúc phạm đến pháp sư
cùng với thần, thì ngay cả Bối lặc gia cũng không thể cứu người được...".

Một đám người ngu muội!

Vẫn nói người ở thời cổ đại thông minh, thật không thể tin được đồng

thời bọn họ cũng lại ngu muội thiếu hiểu biết đến hết thuốc chữa như thế!

Pháp sư cái gì! Thần cái gì! Đừng có đùa!

Mạng người mới lớn nhất! Đấy mới là điều quan trọng nhất!

Tôi dùng sức tránh khỏi sự níu kéo của Cát Đới, không ngờ dùng lực

quá lớn thành ra lại đá cô bé ngã xuống đất, tôi hơi do dự, nhưng rồi vẫn hạ
quyết tâm bỏ cô bé lại, chạy về phía đám người.

Có rất nhiều người đang đứng trước cửa phòng Mạnh Cổ Triết Triết, ở

giữa có một khoảng trống, quan tài của Mạnh Cổ Triết Triết được đặt ở đó,
bên cạnh dựng một cọc gỗ Tác Luân(*) cao chọc trời.

(*) Cọc gỗ Tác Luân (Tác Luân can): hay còn gọi là Ma Can, theo

tiếng Hán có nghĩa là "Thần Can" (cọc thần), được sử dụng trong lễ tế thiên
của người Mãn. Đầu dưới của cọc được chôn trong đá cẩm thạch trắng, đầu
trên có một cái đấu thiếc hình cái bát. Cọc Tác Luân được dựng ở góc đông
bắc trong sân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.