ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 484

"Anh ấy sẽ quay về! Nhất định!". Tôi nói như chém đinh chặt sắt, an

ủi cô bé đồng thời cũng động viên chính bản thân mình.

A Đan Châu bò dậy, nằm nhoài người lên lan can nhìn về phía xa, một

lúc lâu sau, bỗng nhiên gào lên đầy sợ hãi: "Đó là... Thường Trụ cùng Hồ
Lí Bố...". Cô bé nắm chặt cánh tay tôi, liều mạng nhảy lên, "Là Thường Trụ
cùng Hồ Lí Bố...".

"Là ai?".

Cô bé vội đến mức chảy cả nước mắt: "Là Đại tướng của Ô Lạp! Bọn

họ rất lợi hại... Ca ca... Ca ca...". Cô bé thút thít, bả vai run run.

Bên trong trại đóng quân khói đen bốc lên cuồn cuộn, xông thẳng lên

trời, tiếng chém giết thì lại càng lúc càng nhỏ... Hai tay tôi bám ở lan can
run càng lúc càng mạnh hơn, gần như sắp không đỡ nổi chính bản thân
mình.

Ô Khắc Á! Ô Khắc Á... Anh nhất định không thể xảy ra chuyện gì!

Nước mắt dần dần tràn đầy hốc mắt, chợt tôi như bị hoa mắt, một đoàn

ánh sáng chói mắt màu đỏ tươi xông vào tầm mắt tôi. Tôi dụi mắt, cho rằng
bản thân mình bị hoa mắt, A Đan Châu lại kêu lên: "Đó là cái gì?".

Cờ màu đỏ! Màu đỏ... Trong chớp mắt ấy, đầu óc tôi lại hiện ra cảnh

trong kháng chiến lá cờ đỏ năm sao sừng sững không ngã tung bay trên bầu
trời đầy khói thuốc súng một cách hoang đường, cái cảm giác mừng như
điên khi đột nhiên được cứu khiến tôi hưng phấn như máu muốn chảy
ngược.

"Đó là cờ hiệu của Hồng Kỳ! Là Chính Hồng Kỳ của Kiến Châu...".

Tôi kích động đến mức gào to tiếng, quay người ôm lấy A Đan Châu đang
khóc nước mắt đầy mặt, "Bọn họ tới! Viện binh của Kiến Châu tới! Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.