Cả triều văn võ đều dùng một loại ánh mắt khiển trách nhìn hắn, vị
Đại Lý Tự Thiếu Khanh này sắc mặt càng thêm khó coi.
"Hoàng thượng, Đại Lý Tự Thiếu Khanh chỉ là nhất thời tình thế cấp
bách, hắn là vui mừng cho ngài. Sau khi có đứa bé đầu tiên, tất nhiên là
muốn đem hết thứ tốt cho nó rồi. Nhưng mà Đại Hoàng tử tuổi quá nhỏ,
mới được một ngày, gánh vác trọng trách thiên hạ này quá mức nặng nề, nó
lại quá non nớt đợi thêm mấy năm nữa đi."
Tả thừa tướng lập tức bước ra khỏi hàng giải vây, lời nói khẩn thiết.
Lúc này vẻ nghiêm túc trên mặt Tiêu Nghiêu mới hòa hoãn chút, khẽ
hừ một tiếng nói: "Lời này của Tả tướng còn nghe lọt tai, vậy để thêm chút
thời gian nữa đi."
Thấy cuối cùng Hoàng thượng cũng đồng ý, không bị kích thích đến
cứng rắn muốn để Đại Hoàng tử chưa đầy một ngày tuổi làm Thái tử, các vị
triều thần đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phải biết rằng Tiêu Nghiêu làm Hoàng thượng, cần chính nghiêm
minh, tuyệt đối là một minh quân.
Chẳng qua có đôi khi hắn nổi nóng lên, vậy thật sự có thể làm toàn thể
triều thần mất hết mặt mũi, cho nên ở loại thời điểm này chỉ có thể thuận
theo, kiên quyết không thể trái với ý hắn.
Nếu không đến lúc đó nhất định không có trái tốt mà ăn, hắn khó khăn
lắm mới nghênh đón Đại Hoàng tử, đang là bộ dáng khắp chốn mừng vui
lại có người giội cho hắn một chậu nước lạnh, vậy hắn sẽ không dễ dàng bỏ
qua.
May mắn Tả thừa tướng dỗ được hắn, mọi người lập tức thở dài nhẹ
nhõm một hơi.