Tiêu Nghiêu nhìn nàng, cười lạnh nói: "Ái tần không phải trẹo chân
sao?"
Sắc mặt Tần Phiên Phiên biến đổi lớn, má ơi, bị bại lộ rồi!
Cẩu Hoàng đế ôm ta nhiều một chút thì có thể chết sao? Lão nương
muốn để cho mấy tiểu kỹ nữ trong cái hậu cung này đều biết, ta là nữ nhân
ngươi sủng ái nhất!
"Đúng vậy a, lúc này còn đau nha, cho nên tần thiếp muốn để ngài ôm
thêm một chút." Nàng kiên trì tiếp tục đi giảng hòa.
Nhưng mà tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Hoàng thượng, nàng
vẫn ngoan ngoãn buông tay đứng vững ở một bên, đặc biệt ủy khuất mà cúi
đầu đi sau lưng của hắn, giống như một tức phụ nhỏ bị khinh bỉ vậy.
"Khuôn mặt ngươi khóc than làm gì, trẫm còn sống rất tốt đây này!"
Lúc đầu Tần Nghiêu không định phản ứng lại với nàng, nhưng mà oán
niệm của tiểu yêu tinh này quá mạnh, nhanh chóng hóa thành thực chất tới
quấy nhiễu hắn.
"Tần thiếp muốn để ngài nhẹ nhõm một chút, dù sao nếu như ngài tiếp
tục ở cùng một chỗ với vị cô nương béo kia, có khả năng ngài phải ôm một
con heo trở về."
Hoàng thượng bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, nào có
người như vậy chứ, rõ ràng lời nàng nói không phải là cố ý chọc giận
người, nhưng chính mình liền muốn vặn đầu nàng xuống làm cầu đá.
"Ngươi chính là con heo khó chiều nhất trên đời này!" Tiêu Nghiêu
không chỉ có mắng nàng, mà còn đưa tay chọc vào trán nàng, lực đạo hoàn
toàn thô lỗ không có chút cưng chiều.