ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 397

Trương Hiển Năng không khỏi thở dài một hơi ở trong lòng: "Thói đời

ngày sau, nhân tâm không cổ".[1]

([1] Thói đời ngày sau, nhân tâm không cổ a:

世风日下, 人心不古 -

Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ. Câu thành ngữ cảm khái người đọc
sách trong xã hội bây giờ khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà
trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời
xưa. Gần giống cụm từ: Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay.)

"Nếu như tần thiếp đoan trang hiền thục thì có thể được ngài lưu lại

sao? Tần thiếp có thật nhiều lời muốn nói với ngài, hơn nữa tần thiếp sẽ
tiếp tục nỗ lực đọc thuộc sách, đêm nay sẽ đọc cho ngài nghe."

Vừa nghe nàng nói đến chuyện đọc sách, trong đầu ngôi cửu ngũ liền

tự động hiện lên hình ảnh "hạn chế" tối hôm qua, thân thể bắt đầu nóng lên.

"Được rồi, vậy ngươi đợi ở chỗ này, trẫm đồng ý."

Hoàng thượng dễ dàng thỏa hiệp như thế làm mọi người kinh ngạc.

Tần Phiên Phiên còn tưởng rằng mình phải sử dụng tất cả thủ đoạn

mới được lưu lại, không ngờ mới nói hai ba câu Hoàng thượng liền đồng ý,
nàng không khỏi chớp chớp mắt, nội tâm còn có chút thấp thỏm.

"Trăm ngày sao?" Nàng ngơ ngác hỏi.

"Trăm ngày." Tiêu Nghiêu gật gật đầu, tiến đến bên tai nàng nói:

"Trẫm muốn "đâm" chết ngươi ở trên giường, "moi" cũng không "moi"
xuống dưới được."

"Ngươi hãy ôn tập tốt công khóa, đêm nay trẫm phải nghe ngươi niệm

thư." Ngôi cửu ngũ không có cho nàng thời gian phản ứng, nhẹ giọng nói
một câu, liền xoay người đi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.