ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 614

Bởi vì không có khăn lau nước mắt, nàng đưa mắt ra hiệu về phía

Vọng Lan, Vọng Lan cũng không phản ứng lại nàng, không quen cái tật
xấu này của nàng.

Thương Thành thấy cuối cùng nàng cũng ngừng một chút, lập tức tận

dụng mọi thứ hỏi: "Đào Uyển nghi, ngài có lời gì nhắn nhủ muốn nô tài
mang cho Hoàng thượng hay không?".

"Ta, ta ô...". Nàng vừa nói được hai chữ, trên miệng lại bắt đầu muốn

khóc.

Hừ, không chăm sóc nàng, không cho nàng khóc, dù sao khóc một lát

rồi kêu các nàng ấy đổi đi.

"Chủ tử, ngài đừng bôi nước mắt lên chăn, lên thảm lông cũng không

được, thời tiết ngày hôm nay không tốt, không thể phơi". Vọng Lan cô cô
đúng lúc nói một câu.

Nước mắt của Tần Phiên Phiên cơ hồ là thu lại trong nháy mắt, hơi có

chút tiếc nuối nói: "Vậy thôi, hôm nay khóc tới đây thôi. Làm phiền
Trương công công nói với Hoàng thượng, tần thiếp khóc đến ruột gan đứt
từng khúc, buồn bực không vui, muốn học Đại Ngọc thiêu thơ đốt sách,
nhưng cuối cùng lại luyến tiếc hạc giấy này. Thôi thôi thôi, đợi vết thương
của tần thiếp tốt lên, liền đoạn tuyệt hồn này với nơi đây, miễn cho khi
Hoàng thượng gặp lại, lại chọc hắn phiền lòng".

Nàng vừa nói hai mắt vừa tràn đầy lệ nóng buồn rầu nhìn Trương

Thành, Trương Thành nghe Đào Uyển nghi khóc đến ai tình[2], hơi có chút
động dung, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc thấy được Đào Uyển
nghi, thấy hai mắt của nàng hồng hồng, thời điểm vừa lúc hắn nhìn qua, hai
hàng lệ trong vắt từ khóe mắt nhỏ xuống, theo khuôn mặt rơi xuống.

[2] Ai tình

哀情: tình cảm đau buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.