ĐỘC THÂN CẦN YÊU - Trang 102

- Vâng ạ. Cô hát bài… này, bài… này, cả bài… nữa. Cháu thích

lắm!

- Sao cháu biết?

- Chú cháu ngày nào cũng xem cờ líp (clip) của cô mà.

Nói qua nói lại thêm một lát, con bé chạy vụt đi, bỏ lại Nghi

với những cảm xúc sững sờ, bối rối. Dường như sau khi đoạt giải
cuộc thi, cô đã tiến quá nhanh và bỏ qua điều gì đó rất đẹp.

7.

Gần Giao thừa, những con phố quanh Hồ Gươm tắc nghẽn,

tiếng người, tiếng xe, tiếng nhạc và những ánh đèn màu, đèn laser
loang loáng khiến người vốn quá quen với sân khấu lớn như Nghi
cũng choáng ngợp. Nhưng chỉ cách đó một đoạn, trước cửa ngôi đền
nọ, đường thật quang đãng, không khí sực mùi hương trầm và mùi
khói đốt vàng mã. Cửa đền đã mở. Trong đền có rất nhiều người
đứng khấn. Trung kéo Nghi len vào bên trong.

Ông từ giữ đền lúc sáng đã thay bộ quần áo lao động lúc sáng

bằng một bộ áo the khăn xếp là lượt, đang hướng dẫn mọi người
thắp hương, đặt lễ. Nghi lóng ngóng làm theo lời ông, cô khấn vái
đơn giản rồi lùi ra một góc chờ Giao thừa, Trung đứng bên cô, trong
vẻ mặt trầm ngâm có lẫn sự bồn chồn và dường như tiếc nuối.

Rồi thời khắc chuyển giao cũ – mới cũng đến. Khi tiếng trống

dồn dập vang lên trong đền, Nghi thấy mình ngả vào vai Trung và
thiếp đi. Trong mơ, cô thấy một người mặc áo bào trắng đi lướt qua
cô và cười, tiếng cười hi hí như tiếng ngựa. Cô vội vàng kêu lên:

- Ngài cho cho con hỏi ạ!

- Hỏi gì hỏi luôn đi, ta bận lắm! – Người đó không quay lại.

- Tại sao ngoài anh Trung và cháu anh ấy, không ai nhận ra và

tin con ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.