ĐỘC THÂN CẦN YÊU - Trang 126

mỗi tháng phải tiêu non nửa tiền lương chỉ để khỏi bị đá ra cái hộp
bí bức này, anh vẫn thấy mình may mắn. Không phải ai cũng có
được một chỗ chui ra chui vào yên ổn cách nơi làm việc có hai trạm
monorail như anh.

Không thèm cởi giày, Dũng buông mình xuống giường, nhắm

mắt đợi cơn đau đầu dịu đi. Những câu tiếng Anh pha tiếng Trung
gắt gỏng dồn dập của Sarah vẫn ong ong trong đầu làm thái dương
anh giật giật. Anh vừa trải qua một tối cuối tuần điển hình với bar,
bia, nhạc sống và những cuộc trò chuyện vô bổ với những người chỉ
có thể coi là bè chứ không phải bạn. Anh cũng vừa chấm dứt thêm
một mối quan hệ thân mật nông cạn nữa, vì lý do không có lý do
nào cả. Đúng lúc Dũng bắt đầu thiu thiu ngủ, điện thoại lại reo,
tiếng chuông vang lên với âm lượng vẫn phù hợp với môi trường
đinh tai nhức óc ở quán bar. Anh vẫn nhắm mắt bật loa ngoài, "Uây"
một tiêng cộc lốc, chuẩn bị đón một tràng công kích màng nhĩ nữa từ
Sarah. Nhưng hóa ra không phải. Người gọi là mẹ anh - người vĩnh
viễn không biết đến cái gọi là chênh lệch múi giờ. Sau một hồi hỏi
han, trách móc và dặn dò, bà đi vào chủ đề chính:

- Này, con còn nhớ con bé Thủy nhà bác Kiên không?

Dũng bóp thái dương, một đôi mắt đẫm lệ xẹt qua óc anh, tiếp

theo sau là một thân hình không lấy gì làm thon thả và làn da còn
phải làm khách hàng của Pond's rất lâu. Anh ậm ừ.

- Nó tốt nghiệp đại học rồi đấy, nhanh không?

Anh lại ậm ừ.

- Tuần sau nó sang đấy.

- Ừm... - Anh định ậm ừ tiếp nhưng rồi sực tỉnh. - Sang cơ ạ?

- Sang chỗ con ý. Cây-eo (KL) ý. Mẹ hỏi rồi, xuống máy bay là

hai rưỡi chiều thứ Bảy. Con đi đón nó nhé. Con bé này nó liều ghê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.