ĐỘC THÂN CẦN YÊU - Trang 129

Nghe vậy, anh cũng không tranh, chỉ nhún vai rồi nhanh

chóng vượt lên trước dẫn đường. Cô lặng lẽ đi đằng sau, cảm thấy
dễ thở hơn một chút. Cô đã quá quen với việc nhìn theo anh rồi. Còn
việc đối diện và trò chuyện ư? Không ai biết, vừa rồi để nhìn anh và
nói được mấy câu một cách bình thản như vậy, cô đã run đến mức
nào.

“Cố lên, chỉ cần về đến khách sạn nữa là xong.”- Cô cố gắng tự

nhủ như vậy.

Nhưng dường như số phận nghe được cả những câu tự nhủ

mà không cần cố gắng của cô. Khi anh đưa cô tới khách sạn mà cô
đã đặt, nhân viên khách sạn nhã nhặn thông báo rằng họ đã đầy
khách, không hề nhận được thông tin của cô và không biết trang
web đặt phòng A. là trang nào. Sau một hồi thương lượng không
hiệu quả, lớp vỏ bình thản của cô dần rơi rụng. Cô lại nhìn anh bằng
đôi mắt sũng nước như năm nào. Và thay vì cáu kỉnh rồi mặc kệ cô
kéo va li đi tìm một khách sạn khác, anh đã đưa cô về nhà.

Suốt mấy ngày sau đó, cô làm khách trọ bất đắc dĩ trong chiếc

hộp trên tầng 8 ở Jalan Chow Kit của anh. Mới đầu, cô chỉ định ở lại
một đêm để tranh thủ tìm khách sạn khác. Nhưng sau hki biết cô đã
thanh toán hết tiền phòng cho web A, và số tiền cô mang theo thì chỉ
đủ để thuê chỗ ngủ trong những dom cả chục khách nam nữ lẫn lộn
của nhà trọ bình dân, anh đã quyết định để cô tiếp tục ở lại. Dù
không được chuẩn bị để đón khách nên phải mất cả tiếng dọn dẹp
mới tạm thu xếp xong một chỗ ngủ, căn hộ này vẫn tiện nghi và an
toàn hơn hẳn.

* * *

Tiếng nhạc bớt dồn dập hơn. Hai người đàn ông trong đó có

chú rể dắt tay nhau đi vào giữa điện, nơi thầy tu đang ngồi. Chú rể
có vẻ còn khá trẻ, mặc áo sơ mi dài kiểu Ấn, vạt và tay áo thêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.