ĐỘC THÂN CẦN YÊU - Trang 79

Hai người không quên nhau

Cháy. Giữa những tiếng hô hoán hò hét, giữa ánh đèn nhấp

nháy và tiếng còi inh ỏi của xe cứu hỏa, Điệp đứng yên, nhìn khối
nhà chung cư nơi có căn hộ của mình biến thành một cột khói cuồn
cuộn, đầu óc váng vất và trống rỗng như bị ai rút cạn sạch. Cô vừa
về đến nhà sau một ngày Chủ nhật bận rộn bất thường, mới chỉ tẩy
trang và thay bộ quần áo ở nhà, còn chưa kịp động vào mấy thứ rau
củ vừa mua vét được trước lúc siêu thị đóng cửa, thì tiếng chuông
báo cháy đã vang lên liên hồi kéo theo từng luồng khói khét lẹt xộc
vào từ hành lang. Theo bản năng, cô bỏ chạy, không cầm theo gì
ngoài ví tiền gần như lép kẹp và chiếc điện thoại sắp hết pin.

Là một thư ký tòa soạn đầy trách nhiệm, Điệp đã gọi ngay mấy

cuộc điện thoại điều khẩn cấp phóng viên, biên tập viên theo vụ
cháy. Và giờ đây, với lượng pin chỉ đủ cho một cuộc gọi ngắn nữa,
cô không biết phải gọi cho ai trong danh bạ lưu mấy trăm số của
mình. Gia đình ư? Lâu nay cả nhà vẫn coi cô là trụ cột, là c filepos-
id="filepos241786">ỗ dựa, chứ không phải ngược lại. Cấp trên? Họ
chỉ cần biết đúng một điều là báo sẽ kịp thời có tin bài ảnh về vụ
cháy, không thua kém bất cứ “thằng” nào. Cấp dưới? Họ hẳn sẽ
quan tâm đến cô bằng những lời xuýt xoa thăm hỏi, nhưng là vào
sáng mai, khi cô đến tòa soạn trong dáng vẻ tự tin như bao lâu nay
họ vẫn thấy. Những chủ doanh nghiệp hay ngôi sao giải trí? Ồ
không, họ chỉ biết Điệp – thư ký tòa soạn báo Q, chứ không biết
Điệp, người phụ nữ để mặt mộc, mặc quần áo nỉ, có nhà bị cháy, và
đang cần giúp đỡ. Còn bạn bè? Cô chưa bao giờ thực sự có bạn bè.

Điệp mỉm cười chua chát, người duy nhất mà cô có thể nhờ cậy

vào lúc này lại là Vũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.