ĐỘC THÂN CẦN YÊU - Trang 90

Tiếng gọi nhí nhéo của một chị đồng nghiệp làm chàng trai thoáng

giật mình, đã hết giờ làm việc, trời cũng nhập nhoạng tối rồi. Bỏ điện thoại
khỏi tai, chàng quay vào phòng xách chiếc cặp Targus nhẹ tênh rồi tắt đèn
đóng cửa, đầu vẫn nghĩ mông lung.

“Dạo này hai bác ở nhà có khỏe không, T.?”

Lời hỏi thăm ân cần của chị đồng nghiệp chợt đem đến cho chàng trai

một gợi ý mới cho chuyện bế tắc. Phải rồi, tại sao chàng không nghĩ ra nhỉ,
chàng sẽ không gọi điện nữa, chàng sẽ nhờ bố hoặc mẹ hoặc cả hai người,
gọi điện hoặc đến tận nơi nói chuyện. Người lớn ra mặt thì châu lại về hợp
phố thôi. Nghĩ đến đó chàng vội thở phào.

9.

“H. xong chưa để dọn mâm ăn cơm, con?”

Cô gái tắt máy tính rồi đặt nó vào túi. Chiếc túi vuông vắn,

màu đen trũi, khá thô kệch. Dù sao cô cũng sẽ không giữ máy lâu
nên cũng chẳng bận tâm tới việc tìm một chiếc túi nữ tính hơn. Mẹ
cô đặt nồi cơm lên bàn, cầm đến bó đũa chưa kịp so thì chuông điện
thoại reo.

“Để con nghe cho!” – Cô vòng lại phía tủ đặt điện thoại. – “A

lô…”

“A lô, cho tôi hỏi đây có phải nhà cháu H. không ạ?”

“Không phải, chị gọi nhầm máy rồi.” – Cô thản nhiên uốn

giọng miền Trung.

“Ồ, xin lỗi.”

Cô dập máy, nhấc ống nghe cho nó kênh lên rồi quay lại mâm

cơm. Bố mẹ vẫn chưa ăn, đang chăm chú hướng mắt về phía TV.

Cô nhìn gương mặt bình lặng an phận của hai người thân yêu,

thầm nghĩ: nếu vừa rồi không phải cô mà là bố hoặc mẹ nhấc máy
thì sao? Có lẽ hai ông bà sẽ đứng tim mất, khi nghe vị thông gia hụt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.