ĐỘC TÌNH - Trang 142

Hóa ra, sau khi trong lòng đã rũ bỏ một mối quan hệ, đối diện với nhau sẽ
trở nên khó khăn như vậy.

“Về được mấy ngày rồi.” Trác Dực Đình nhìn cô đầy ẩn ý.

Hai người tiếp tục yên lặng ăn, tách biệt với sự ồn ào của quán.

Ăn miếng cuối cùng, Lê Họa lấy khăn giấy lau miệng rồi ngẩng lên nhìn
Trác Dực Đình: “Không có gì muốn hỏi em sao?”

Trác Dực Đình gắp miếng bánh bao cuối cùng khỏi đĩa. Có lẽ lực tay quá
mạnh khiến cho miếng bánh nứt ra, để lộ nhân bánh ở bên trong. Anh bỏ
vào miệng, chậm rãi nhai, thậm chí muốn cứ nhai mãi như thế.

Chuyện gì xảy ra cũng có quá trình, người thì khao khát gói gọn quá trình
ấy, người lại mong nó kéo dài vô tận. Khi sự việc đã kết thúc, cũng là lúc
chúng ta phải đối diện với kết quả.

“Mấy ngày qua em làm những gì?” Trác Dực Đình không nhìn cô, bình
thản lên tiếng, “Em nghỉ việc rồi à?”.

“Nghỉ rồi.” Cô cũng bình thản trả lời. “Cảm thấy không phù hợp.”

Một cách sống không phù hợp thì không cần tiếp tục duy trì nữa, thả lỏng
một chút sẽ giúp bản thân dễ chịu hơn.

“Em muốn làm gì?” Trác Dực Đình nhìn cô.

Chống cằm nghĩ ngợi giây lát, cô cười: “Mua xổ số! Hy vọng may mắn
trúng năm triệu tệ”.

“Mong muốn này cũng không đến nỗi nào.” Trác Dực Đình đứng dậy,
“Anh mời em?”.

Cô nhìn anh. Làm gì cơ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.