ĐỘC TÌNH - Trang 143

Đi mua vé số.

Trác Dực Đình thật sự dẫn cô đi mua vé số. Anh trả tiền, nói là mời cô.

Lê Họa cũng rất nghiêm túc viết một dãy số, viết rồi xóa, xóa rồi viết. Cuối
cùng cô lại để máy chọn tự động một dãy số. Mỗi lần cầm trong tay tờ vé
số, cô đều nghĩ, biết đâu lần này được năm triệu tệ rơi trúng đầu.

Tâm trạng khác tốt, cô uống một ngụm trà sữa. Cuộc sống như vậy kể ra
cũng không đến nỗi tệ, nếu như không cần phải suy nghĩ đến chuyện gì.
Hai người ngồi trên băng ghế dài, nhìn đám đông kẻ qua người lại trước
mặt.

“Vẫn không muốn hỏi em sao?” Lê Họa cười.

Cô biết Trác Dực Đình là một người đàn ông tốt, sau nãy sẽ là một người
chồng tốt. Nhưng ấn tượng của cô về anh thật ra chỉ dừng lại ở một lần duy
nhất, vào ngày tang lễ của bà ngoại. Hôm đó, cô đã khóc rất nhiều, muốn
có ai đó ở bên mình san sẻ.

“Có thể đến đây với em được không?”

Chỉ vì một câu của cô, người đàn ông này dù đang ở một nơi xa xôi đã
ngay lập tức lái xe đến gặp cô.

Khi ấy, cô và anh còn chưa thân thiết, nhưng anh đã vì một câu nói của cô
mà đến. Hai người thuê phòng, mỗi người nằm một bên giường, nói chuyện
vu vơ với nhau, không hề có một chút mập mờ nào.

Chỉ trách, anh quá si tình, còn cô quá lãnh đạm. Một người tốt với cô như
vậy mà cô vẫn chẳng hề rung động.

Trác Dực Đình nhìn Lê Họa, lần này anh không có ý định lảng tránh nữa.

“Bắt đầu từ khi nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.