ĐỘC TÌNH - Trang 170

với cô như vậy, một câu nặng lời cũng không nỡ. Tất cả là do cô mới khiến
Trác Dực Đình đến tìm người bạn tốt lâu năm là anh để kiếm chuyện. Dựa
vào đâu cô lại biến anh thành kẻ ngu ngốc, học người khác chơi trò tranh
giành tình cảm này? Lần đầu tiên trong đời anh làm chuyện như vậy, không
có cảm giác hoan hỉ vì chiến thắng bởi anh cũng chẳng đạt được bất kỳ cái
gì. Anh nhìn cô, không biết cô đang nghĩ gì. Liệu cô có cảm thấy rất sảng
khoái không, khi mà có hai gã đàn ông vì mình mà đấu đá nhau, còn cô thì
đứng một bên cười nhạt? Lần nào ở trước mặt anh, cô cũng đeo cái bộ mặt
lạnh lùng, vậy ở trước mặt Trác Dực Đình thì sao? Dịu dàng đáng yêu ư?
Nếu quả thật như thế, tại sao cô lại cố tạo cảm giác xa cách với anh?

Bao nhiêu bất mãn trào dâng trong lòng. Anh biết mình không say, vài ly
rượu với anh chỉ là uống chơi. Rốt cuộc cái gì đang thiêu đốt cơ thể anh lúc
này?

Xe đột ngột dừng lại. Lê Họa giật mình nhận ra sự khác thường của Lộ
Thiếu Hành. Vẻ mặt anh hệt như đang muốn giết người.

“Im lặng nghĩa là đã nghĩ ra cách báo đáp tôi rồi phải không?” Lộ Thiếu
Hành nâng cằm cô lên, nhìn cô phản kháng.

Lê Họa trừng mắt nhìn anh, có chút tức giận trong ánh mắt.

“Vừa uống rượu.” Anh cười quỷ dị.

“Tôi không uống.” Hôm nay cô chỉ ngồi hóng chuyện người khác, không
động đến một giọt rượu nào.

“Tôi đang nói tôi.”

Rượu là một thứ tốt, có nó, tất cả chuyện xấu đều có lý do để nói.

Lê Họa kéo tay anh xuống nhưng không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.