"Người này thật thật là đáng yêu."
Một phòng đầy người, tất cả đều là khuôn mặt nụ cười.
Diệp Linh cùng Diệp Khanh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vốn đang lo
lắng tân Vương phi tính tình không tốt, khó sống chung, không nghĩ tới
cũng là một người dễ hầu hạ, xem ra Vương Phủ sau này có thể khôi phục
lại quang cảnh trước kia rồi, hơn nữa so với trước kia có khi còn ấm áp ấm
áp hơn.
Nghĩ vậy, hai tiểu nha đầu đi tới, quỳ gối mở miệng: "Chúng nô tỳ tham
kiến Vương Phi."
Phượng Lan Dạ thấy Diệp Linh cùng Diệp Khanh, liền nhớ đến chuyện
trước kia , hai người này cũng là nha đầu tốt , một người cơ trí, một người
thật thà, thấy hai người, nàng liền nhớ đến Hoa Ngạc, cái nha đầu kia cuối
cùng cũng không có tránh được vận mệnh tử vong. Điều nàng lo lắng nhất
cuối cùng cũng vẫn xảy ra. Sớm biết như vậy thì ngày đó đã tìm người đem
nàng gả đi. Nhưng dù sao cũng là việc xảy ra rồi, bây giờ nghĩ lại những
chuyện đó cũng có ích gì.
"Được rồi, các ngươi đứng lên đi."
"Tạ ơn vương phi."
Diệp Linh cùng Diệp Khanh đứng lên. Ngoài cửa Nguyệt Cẩn đi tới,
muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trông bộ dáng thật khó xử. Gương mặt Nam
Cung Diệp trước một khắc còn ôn nhuận, thoáng cái lại âm lãnh nhìn lên.
Hắn biết Nguyệt Cẩn đi vào nhất định là vì chuyện của Nam Cung Quân.
Hôm nay Lan nhi tâm tình rất tốt, hắn không muốn làm cho Lan nhi biết về
chuyện của Vụ Tiễn, nhưng mà e rằng Nam Cung Quân không thấy được
Lan nhi thì sẽ không từ bỏ.