"Ừ, ta đây đi về trước, hôm khác nếu ngươi có tiến cung, nhớ đến chỗ
ta."
"Tốt."
Phượng Lan Dạ tự mình mang Văn Tường đưa đến cửa phủ, phân phó
Tích quản gia phái nhân thủ đánh ngựa xe, tự mình đưa công chúa vào
cung, trong khoản thời gian này, nếu lại xảy ra chuyện nữa, chỉ sợ có thể
lấy mệnh của Hoa phi, Nam Cung Quân đã rời đi rồi, nếu nữ nhi có chuyện
nữa, nàng ấy còn có thể chịu đựng được sao?
Buổi tối Nam Cung Diệp trở về phủ, không ngờ lại mang theo một lễ vật
trở về, một thanh đàn cổ thượng hạng, có thể so sánh với đàn cổ đã mất của
Phượng Lan Dạ.
"Cái này lấy ở đâu ra vậy?"
"Ở bảo khố trong cung tìm được , như thế nào?"
Phượng Lan Dạ chạm tới dây đàn, cây đàn cổ này là dùng cẩm thạch chế
tạo, dây đàn bằng băng tằm ti, nàng nhẹ nhàng thử một âm, âm sắc giòn mà
vang, tuyệt đối là một thanh đàn tất, so với Lục ỷ trước đây, chỉ có hơn chớ
không kém.
"Ừ, rất tốt, ta gọi nó là Lục ỷ nha."
Phượng Lan Dạ vừa chạm tới, Nam Cung Diệp đứng ở một bên gật đầu,
ánh mắt từ từ nổi lên hào quang "Lan Nhi, đàn một khúc cho ta nghe đi."
"Tốt, ta đàn một khúc cho chàng, chúng ta ra đình nghỉ mát phía vườn
hoa như thế nào? Tối nay ánh trăng rất tốt, vừa lúc có thể đánh đàn."
"Tốt, " Nam Cung Diệp vươn tay lôi kéo tay Phượng Lan Dạ, hai người
đi ra ngoài, Đinh Đương bước tới mang theo cổ cầm đi sát phía sau thân