“Ngươi phải tập cho mình có thói quen với những ánh mắt như vậy, sau
này e rằng sẽ thường xuyên nhìn thấy những ánh mắt này.”
Nàng nói xong vén rèm nhìn ra bên ngoài, đường phố cổ đại nàng còn
không có nhìn thấy bao giờ, sống ở đâu thì yên ở đấy, tốt nhất cũng nên
ngắm nghía một chút.
Hai bên đường phố, các vật thể kiến trúc không cao, tối đa cũng được hai
ba tầng, phần lớn cửa hàng đều là một tầng, chiêu bài rực rỡ muôn màu ở
hai bên đường phố, trên đường, có ca hát ngâm thơ, có xiếc ảo thuật, có bán
đồ ăn vặt, cũng có tiếng la hét của người bán rong, bán phấn son bột nước,
tóm lại phi thường náo nhiệt.
Phượng Lan Dạ nhìn một hồi thì buông rèm xuống, Hoa Ngạc đã đỡ hơn
nên nhìn công chúa.
“Công chúa, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Phượng Lan Dạ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, mặc cho xe ngựa
đem hai người các nàng kéo qua con đường chật chội, phồn hoa nhất khu
vực, hướng đường phố vắng vẻ hơn mà đi.
Nô nhai, tên đã nói lên ý nghĩa, người ngụ ở chỗ này, tất cả đều là nô lệ
vong quốc, hoặc là con tin ….
Xe ngựa rốt cục cũng ngừng lại, Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc xuống
xe, đứng ở trước cái cửa thấp bé, nhìn vào thấy một cái sân trống rỗng thứ
gì cũng không có, bên trong nó có ba gian phòng song song, mặc dù không
có ngã trái ngã phải, nhưng cũng đã loang lổ suy tàn rồi, trên nền đất trong
viện tro bụi rơi đầy xuống, trên đất còn có cả cành lá khô.
Thị vệ đánh xe, giảm thấp thanh âm xuống mở miệng.
“Nếu cần cái gì, có thể âm thầm đi tìm Sở Vương điện hạ.”