ĐÓI - Trang 102

- Này anh bạn, anh muốn tôi ăn cắp tiền cửa hàng cho anh hả? - Người bán
hàng giận dữ hỏi.

- Vâng, - tôi đáp. - Hãy lấy cắp cho tôi năm ere.

- Tôi không quen ăn cắp, - anh ta đáp rồi nói thêm: - Mà đến giờ tôi đóng
cửa rồi đấy!

Tôi đi ra, đỏ bừng mặt vì xấu hổ và kiệt sức vì đói. Thôi, thế là đủ! Quá đủ!
Suốt chừng ấy năm, cả những năm gian khó nhất, tôi đã chống đỡ được để
giữ vững lòng tự trọng, thế mà bây giờ, tôi bỗng lăn nhanh xuống dốc và
trở thành một kẻ ăn mày sơ đẳng nhất. Chỉ trong một ngày, tôi đã kịp làm
bẩn tâm hồn tôi, thui chột các ý nghĩ cao đẹp trong tôi bằng sự trơ trẽn bần
tiện của chính mình. Không chút ngượng ngập, tôi đã rên rỉ vòi tiền một
anh bán hàng hạ đẳng. Mà rồi tôi được cái gì? Lẽ nào chẳng phải trước
không bánh, bây giờ vẫn không đó sao? Chính tôi cũng tự thấy mình đáng
khinh bỉ. Vâng, phải kết thúc mọi chuyện ngay lập tức! Chắc lúc này là lúc
cổng vào sân nhà tôi sắp đóng, phải vội mới kịp, nếu không muốn nằm một
đêm nữa ở đồn cảnh sát...

Ðiều này làm tôi tăng thêm sức. Tôi không muốn ngủ ở đồn cảnh sát một
chút nào. Cúi gập người, tay ôm hông bên trái để dịu bớt cơn đau, tôi vật
vờ đi tiếp, mắt luôn để ý nhìn lên hè phố để nếu gặp người quen thì lẩn
tránh cho họ khỏi phải cúi chào tôi. Tôi đi tới trạm cứu hỏa. May quá đồng
hồ nhà thờ Ðấng cứu thế mới chỉ bảy giờ, nghĩa là còn những ba giờ nữa
cổng mới đóng. Thế mà tôi đã hoảng sợ vô ích!

13.

Vâng, tôi đã thử hết cách, đã làm những gì có thể làm được. "Thật là một

ngày rủi ro, từ sáng đến giờ chưa gặp may lần nào" - tôi nghĩ. Nếu đem
chuyện này kể người khác nghe, chắc sẽ không ai tin, còn nếu viết thành
chuyện thì mọi người thế nào cũng cho là tôi phịa ra. Không, tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.