ĐÓI - Trang 121

- Ông quên chưa lấy nến, - ông nói.

- À, cám ơn ông! - Tôi bình tĩnh đáp. Lần nữa, xin cám ơn ông!

Rồi tôi đi, với cây nến trong tay.

Ý nghĩ tỉnh táo đầu tiên của tôi là về tiền. Tôi đi tới chân cột đèn, đếm lại,
nâng nâng những đồng tiền trong tay rồi mỉm cười. Ðây là cả một gia tài
lớn, đủ để tôi sống lâu, rất lâu! Tôi lại cho tiền vào túi và đi tiếp.

Ðến hiệu ăn ở phố Sturgaten, tôi dừng lại, cẩn thận và tỉnh táo cân nhắc
xem có nên vào ăn chút gì không? Từ phía trong vọng ra tiếng bát đĩa và
tiếng dao nĩa va vào nhau. Sự cám dỗ quá lớn và tôi đã bước vào hiệu.

- Một đĩa bít tết! - Tôi nói.

- Một đĩa bít tết! - Cô hầu bàn đứng bên cửa sổ gọi vào nhà.

Tôi ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa ra vào, bắt đầu đợi. Cái góc tôi
đang ngồi mờ mờ tối, ở đây tôi thấy yên tâm hơn và thả sức suy nghĩ tản
mạn. Chốc chốc cô hầu bàn lại nhìn tôi với vẻ tò mò.

Vâng, thế là tôi đã làm cái hành động tội lỗi đầu tiên ấy, so với nó, những
việc khác trước đó chỉ là điều vặt vãnh. Ðây là sự sa ngã đầu tiên, nhỏ bé
thôi, nhưng cũng vô cùng to lớn... Vâng, quả thế, nhưng bây giờ thì không
thể làm gì được nữa. Tất nhiên, tất cả phụ thuộc vào tôi, vì sau này có thể
tôi sẽ hoàn lại tiền cho ông chủ hiệu. Nhưng như thế không có nghĩa tôi
phải đi tiếp theo con đường ấy. Vả lại, tôi không bị bắt buộc phải sống
trung thực hơn người khác, tôi chưa bao giờ có một lời thề như vậy...

- Sao, bít tết của tôi sắp được chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.