ĐÓI - Trang 137

đầy ánh sáng rực rỡ. Tôi bỗng muốn đùa, muốn nghĩ ra vài trò ngu ngốc
nào đó, như lật ngược cả thành phố đầu lộn xuống đất, hoặc gây nên một sự
hỗn loạn khủng khiếp chẳng hạn. Như một người điên thực sự, tôi đi qua
Grenxơn, hai tai tôi ù ù, niềm vui làm tôi ngây ngất. Và trong cơn vui ngây
ngất ấy, tôi túm lấy một thằng bé sai vặt mà tôi gặp dọc đường, rồi báo cho
nó biết tôi là ai, bao nhiêu tuổi. Nhưng thằng bé không nói lời nào. Tôi lại
cầm chặt tay nó, nhìn thẳng vào mặt nó rồi bỏ đi, không thèm giải thích vì
sao tôi làm thế. Tôi lắng nghe giọng nói và tiếng cười của những người đi
ngang, nhìn mấy con chim đang nhún nhảy trên hè phố, quan sát những
viên đá lát đường và thấy chúng xếp lại với nhau thành những hình rất kì lạ.
Cuối cùng, tối tới quảng trường, nơi có toà nhà nghị viện.

Tôi đứng sững lại, nhìn những người đánh xe ngựa. Họ đi lại giữa quảng
trường, trò chuyện với nhau, còn ngựa của họ thì đứng cúi đầu, khó chịu vì
thời tiết xấu.

"Nào, đi thôi!" - Tôi khẽ nói rồi lấy tay tự đẩy mình về phía trước. Tôi
bước nhanh đến chiếc xe đầu tiên và leo lên ngồi.

- Phố Ullevônxvâyen, nhà ba mươi bảy! - Tôi quát.

Chiếc xe lăn bánh.

Dọc đường, người đánh xe bắt đầu ngoái lại nhìn tôi đang ngồi dưới mái
che bằng vải bạt. Không lẽ hắn cảm thấy có điều gì không bình thường?
Không nghi ngờ gì nữa, bộ quần áo sờn cũ của tôi đã làm hắn chú ý.

- Tôi có việc phải đến gặp một người ở đấy, - tôi nói để người đánh xe khỏi
hỏi lôi thôi. - Một việc rất cần.

Xe dừng lại bên nhà số ba mươi bảy. Tôi nhảy xuống, chạy theo cầu thang
lên tầng ba rồi giật mạnh dây chuông, làm chiếc chuông rung lên rền rĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.