ĐÓI - Trang 15

chẳng bị khuấy đục bởi bất kì một điều nào.

Trong suốt mười phút liền, một ông già thọt chân đi khập khiễng trước tôi.
Một tay lão ta xách chiếc túi, còn toàn thân thì như căng ra vì cố bước thật
nhanh. Nghe tiếng thở hổn hển của lão, tôi nghĩ tôi có thể xách giùm chiếc
túi. Tuy nhiên, tôi vẫn không đuổi kịp ông già. Tới gần Grenxơn, tôi gặp
Hanx Pauli. Hắn cúi chào tôi rồi vội bỏ đi. Sao hắn vội vậy nhỉ? Tôi có
định vay tiền hắn đâu, dù chỉ một curon. Thậm chí nếu có thể, tôi sẵn sàng
trả lại hắn chiếc chăn tôi mượn cách đây mấy tuần. Chỉ cần hoàn cảnh khá
hơn lên một chút là không ai có thể trách tôi không chịu trả lại chiếc chăn
ấy. Có lẽ hôm nay tôi sẽ bắt tay vào viết một bài báo về đề tài tội phạm
trong tương lai, hoặc về tự do tư tưởng hay về một cái gì đấy quan trọng; và
bài báo ấy sẽ mang lại cho tôi ít nhất cũng được mười curon... Tôi bỗng có
nhu cầu phải viết ngay lập tức, vì các ý nghĩ đang kéo đến dồn dập trong
đầu. Tôi quyết định tìm một chỗ thích hợp trong công viên để ngồi viết,
viết một mạch không nghỉ cho đến khi bài báo hoàn thành mới thôi.

Nhưng ông già thọt vẫn cứ đi trước mặt tôi, người co rúm lại mỗi lần đặt
chân xuống đất. Cuối cùng tôi phát cáu, trong khi ông già vẫn cứ luôn khập
khễnh về phía trước. Hình như điều này sẽ kéo dài không bao giờ kết thúc.
Rất có thể lão đi cùng đường với tôi, nếu thế, lúc nào lão cũng luôn ở trước
mặt tôi. Tôi bực mình đến mức cảm thấy hình như mỗi lần đến chỗ rẽ, lão
cố ý dừng lại để chờ tôi rẽ về hướng nào, sau đó lão nâng chiếc túi và rảo
bước vượt lên phía trước. Tôi vừa đi vừa quan sát con người tàn phế bất
hạnh này và càng thấy ghét lão hơn. Tôi cảm thấy lão như đang làm hỏng
dần tâm trạng vui vẻ của tôi, đồng thời làm xấu cả một buổi sáng đẹp trời
bằng cái chân thọt của mình. Lão giống một con châu chấu khổng lồ què
chân cố bay đâu đó mà không bay được, và đang choán hết cả hè phố; khi
tới đỉnh đồi, tôi không muốn nhìn thấy lão thêm nữa nên dừng lại bên một
tủ kính, chờ lão đi khuất. Nhưng mấy phút sau, khi đi tiếp, tôi lại nhìn thấy
lão trước mặt - lão cũng dừng lại như tôi. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi bước
nhanh ba bốn bước về phía trước rồi vỗ mạnh vào vai lão.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.