ĐÓI - Trang 153

Rồi ông đi.

Ðứng nhìn theo, tôi sực nhớ rằng quên chưa cảm ơn ông. Tôi muốn đuổi
theo nhưng đôi chân quá yếu không bước nổi. Chắc tôi sẽ ngã dọc đường.
Còn ông thì đi mỗi lúc một xa. Tôi muốn gọi theo nhưng không dám. Cuối
cùng, tôi thu hết dũng cảm gọi to một hai lần; ông không nghe vì lúc ấy đã
ở xa, vả lại giọng tôi quá yếu.

Tôi đứng giữa phố, chỉ biết nhìn theo và lặng lẽ khóc.

"Một việc hiếm có! - tôi thầm nghĩ. - Ông ấy cho mình những mười curon!"

Tôi đến đứng ở chỗ tôi vừa đứng và bắt đầu bắt chước từng động tác của
ông. Tôi đưa tờ giấy bạc sát đôi mắt đẫm nước của tôi, xem kĩ cả hai mặt,
rồi nói thật to rằng quả tôi đang có mười curon trên tay.

Một thời gian sau - có thể lâu, rất lâu sau đó, vì lúc ấy quanh tôi hoàn toàn
vắng vẻ và yên lặng - tôi có mặt ở phố Tômtegaten, nhà số mười một.
Chính ở đây tôi lừa người đánh xe ngựa, và ở đây, không bị ai nhìn thấy, tôi
đã chui qua nhà này để sang phố khác. Tôi đứng một chốc, chợt tỉnh lại, tự
lấy làm ngạc nhiên, rồi đi qua cổng, vào thẳng "Nhà nghỉ cho khách vãng
lai". Tôi yêu cầu được ngủ lại đây, và lập tức được nhận một chiếc giường.

Thứ ba.

Nắng và yên tĩnh, một ngày tuyệt đẹp.

Tuyết đang tan. Khắp nơi cuộc sống diễn ra sôi động, đâu cũng thấy những
khuôn mặt vui vẻ, những nụ cười. Những dòng nước mảnh phun cao trên
đài phun nước, vàng rực vì nắng và xanh biếc vì màu xanh của bầu trời...

Gần trưa, tôi đi khỏi nhà số mười một phố Tômtegaten, nơi bây giờ tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.