ĐÓI - Trang 186

lộ vẻ không hài lòng khi biết tôi lại về nhà bà. Tôi viết gần xong một vở
kịch tuyệt vời, tôi nói, còn hai cảnh nữa là kết thúc. Tôi cho bà ta biết chắc
sẽ có nhà hát nào đấy tự xin tôi cho phép diễn nó trước khi tôi đặt vấn đề
với họ, và rằng bây giờ nếu giúp tôi, sau này tôi sẽ...

Nhưng bà chủ nhà không có đèn. Hồi lâu bà ta cố nhớ xem chiếc đèn cũ
của bà ta ở đâu, nhưng không sao nhớ nổi. Nếu chờ đến mười hai giờ, có
thể tôi sẽ được mượn chiếc đèn từ nhà bếp. Nhưng tại sao tôi không mua
nến mà thắp?

Tôi im. Tôi không có nổi mười ere để mua nến, và bà ta thừa hiểu điều đó.
Than ôi, thế là kế hoạch của tôi lại sụp đổ. Cô hầu bếp ngồi với chúng tôi
trong phòng, dưới bếp chẳng có ai, nghĩa là thậm chí người ta không thắp
đèn trong bếp. Tôi nghĩ thế, nhưng không nói thêm lời nào.

Bỗng cô hầu bếp nói:

- Hình như vừa rồi tôi thấy ông từ lâu đài quốc hội đi ra. Ông dự tiệc ở đấy
à? - Rồi cô ả phá lên cười ngặt nghẽo vì câu pha trò của mình.

Tôi ngồi xuống, lấy giấy bút ra định làm việc ngay ở đây. Tôi giữ tờ giấy
trên gối rồi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà để khỏi phân tán tư tưởng.
Nhưng mọi cố gắng của tôi đều vô ích, tôi vẫn không nặn ra được dòng
nào. Hai cô bé con bà chủ bước vào và bắt đầu chơi đùa ầm ĩ với con mèo.
Con mèo ấy to một cách lạ lùng và hầu như không có lông. Khi chúng thổi
vào mắt nó, nước mắt nó chảy ra, lăn cả xuống mũi. Ông chủ và hai người
khách nữa chơi bài trên bàn. Như thường lệ, chỉ một mình bà chủ làm việc -
bà ta đang ngồi khâu. Bà ta biết chắc tôi không thể viết nổi ở một nơi ồn
thế này, nhưng bà ta đã chẳng cần quan tâm gì tới tôi, thậm chí còn mỉm
cười khi cô đầu bếp giễu tôi về việc dự tiệc trong lâu đài. ở nhà này ai cũng
thù địch với tôi; hình như việc tôi phải nhục nhã nhường phòng mình cho
người khác đã cho phép họ coi tôi như một người thừa. Cả đến cô đầu bếp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.