ĐÓI - Trang 188

bất lực để giũ các cọng rơm bị nhét vào ta rơi ra.

Ðối với tôi, cảnh ấy dần dần trở nên không sao chịu nổi, nhưng tôi không
thể rời mắt khỏi nó. Ông chủ chốc chốc lại ngước đầu khỏi những quân bài,
cười khen trò chơi của hai cô con, thậm chí còn lưu ý khách khứa cùng
thưởng thức. Nhưng sao ông già cứ nằm yên? Sao không dậy đánh cho hai
con bé mấy cái? Tôi bước một bước về phía giường.

- Kệ chúng! Kệ chúng! Lão già bị bại liệt! - Ông chủ kêu to với tôi.

Và tôi, sợ làm ông ta tức giận, sợ bị tống ra đường đang đêm, đành lặng lẽ
quay về chỗ cũ và ngồi xuống. Sao tôi cứ phải xen vào việc gia đình người
khác để có thể bị đe doạ tước mất chỗ ngủ và những miếng bánh mì?
Chẳng việc gì phải vất vả với ông già nửa sống nửa chết ấy! Nghĩ thế, tôi
cảm thấy cứng rắn hẳn lên, cứng rắn như đá vậy.

Hai con bé vẫn tiếp tục tra tấn ông già. Chúng lấy làm thích thú vì ông
ngoại chúng không cọ quậy đầu được, chúng cứ việc chọc cọng rơm vào
mắt, vào mũi ông. Ông già nhìn chúng với sự căm thù vô hạn, nhưng không
thể nói một lời hay làm bất kì một cử động nào. Bất chợt ông đem hết sức
nhỏm dậy, nhổ nước bọt vào mặt một đứa. Sau đó ông lại nhỏm dậy, nhổ
vào đứa kia nhưng không trúng. Tôi thấy chủ nhà vội vứt bài xuống, chạy
tới giường, mặt đỏ bừng vì tức giận. Ông ta quát:

- Con chó già kia, sao mày dám nhổ vào mặt con tao, hả?

- Vì chúng không chịu để ông ấy yên! - Không nhịn thêm được nữa, tôi nói
xen vào.

Nhưng do lúc nào cũng sợ bị đuổi ra đường, tôi nói không cương quyết
lắm. Toàn người tôi run lẩy bẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.