ĐÓI - Trang 194

này nữa. Tôi bước vào sân, bước lên những hòn đá lát gồ ghề, lòng vẫn
chưa hết do dự, và khi tới sát cửa, tôi suýt quay lại. Tôi nghiến chặt răng.
Thôi đi, đừng sĩ diện hão! Trong trường hợp xấu nhất, có thể xin lỗi, nói
quay lại để từ biệt - phép lịch sự bắt thế - và thống nhất ngày tôi sẽ trả món
tiền còn nợ. Tôi mở cửa bước vào hành lang và đứng sững lại vì ngạc
nhiên. Ông chủ nhà đầu không mũ, người không khoác áo đang đứng ghé
mắt nhìn vào phòng qua ổ khoá trên cửa. Ông ta đưa tay ra hiệu tôi im lặng,
rồi lại nhìn qua ổ khoá để xem cái gì đang xảy ra bên trong. Vừa nhìn, vừa
cười. Rồi ông ta khẽ gọi tôi:

- Lại đây! Lại đây mà xem!

Tôi rón rén đi lại.

- Thấy gì không? - Ông ta nói, người rung lên vì không nén được cười to. -
Nhìn lại, nhĩn kĩ vào! Hi, hi! Chúng đang vật nhau. Nhìn ông già nữa! Có
thấy ông già chứ?

Trong phòng, trên chiếc giường ngay trước mặt tôi, dưới bức tranh vẽ Chúa
Giêsu, tôi thấy bà chủ nhà và gã thuỷ thủ đang ôm nhau. Ðôi chân bà ta
trắng hếu trên nền chiếc chăn màu sẫm. Còn trên một chiếc giường khác
gần đó là bố bà ta đang ngồi tựa lưng vào tường. Ông già bại liệt tựa lên hai
tay, nhìn trân trân, co rúm người vì đau khổ, và như thường ngày, không thể
làm một cử động nào, dù nhỏ...

Tôi quay về phía ông chủ nhà. Tay bóp chặt mũi, vất vả lắm ông ta mới giữ
được để không phá lên cười to.

- Nhìn thấy ông già chứ? - Ông ta thì thầm nói. - Ôi, lạy Chúa, anh nhìn
thấy ông già chứ? Lão cứ phải ngồi để nhìn chúng làm tình với nhau! - Rồi
ông ta lại cúi xuống nhìn qua ổ khoá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.