ĐÓI - Trang 20

khó chịu nào đó. Nghĩ thế, tôi lại rảo bước đi nhanh, vượt qua cô gái rồi bất
ngờ quay lại để hai người mặt đối mặt với nhau. Tôi đứng yên, nhìn thẳng
vào mắt cô ta, và liền ngay lúc ấy tự nghĩ cho cô ta một cái tên dễ nghe, lạ
lùng mà tôi chưa bao giờ nghe tới - Ilaialy! Khi cô ta đã lại rất gần, tôi hất
đầu nói rõ từng tiếng:

- Thưa tiểu thư, tiểu thư đang để mất một cuốn sách.

Khi nói câu này, tôi nghe tiếng tim tôi đập mạnh.

- Sách? - Cô ta hỏi người đàn bà đi cùng, rồi cất bước đi tiếp.

Nhưng sự kiên trì giận dữ vẫn chưa buông tôi ra, và tôi lại đi theo cô ta. Tất
nhiên ngay lúc ấy tôi đã ý thức được rằng mình vừa làm một việc điên rồ,
nhưng tôi không đủ sức làm chủ mình nữa. Sự hồi hộp cứ đẩy tôi về phía
trước. Tôi cố kìm hãm mình, tự trách mình là một thằng ngốc, nhưng tất cả
đều vô ích, và tôi vẫn bám lấy người đàn bà trẻ kia với bộ mặt ngốc
nghếch. Khi vượt qua cô ta, tôi hắng giọng, ho một tiếng rất to. Bây giờ tôi
thong thả đi trước cô ta, cách mấy bước. Tôi cảm thấy cô ta đang nhìn tôi
sau lưng; vô tình tôi cúi đầu xấu hổ vì đã xử sự với cô ta một cách tồi tệ
như vậy. Dần dần, tôi bị hoàn toàn chi phối bởi cái cảm giác rằng tôi đang ở
nơi nào đó rất xa đây, và rằng không phải tôi, mà là ai đó đang cúi đầu đi
trên mặt đường lát đá này.

Mấy phút sau, khi cô gái đến gần hiệu sách Pasa, tôi đã đứng ngay bên tủ
kính đầu tiên. Tôi bước lại, nói:

- Thưa tiểu thư, tiểu thư đang để mất một cuốn sách.

- Cuốn sách nào? - Cô gái hỏi, vẻ hoảng sợ. - Ông ta nói về sách nào ấy
nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.