ĐÓI - Trang 201

Cách mấy bước có một người cảnh sát đang đứng theo dõi tôi. Anh ta đứng
chính giữa phố và nhìn tôi không chớp mắt. Khi tôi ngẩng đầu lên, mắt
chúng tôi gặp nhau. Có thể anh ta đứng đấy từ lâu và luôn theo dõi tôi trong
suốt thời gian ấy. Tôi nhặt chiếc mũ, đội lên đầu rồi đi lại gần người cảnh
sát.

- Anh có biết bây giờ mấy giờ không? - Tôi hỏi.

Suy nghĩ một chốc, anh ta cho tay vào túi lấy đồng hồ, mắt vẫn chăm chắm
nhìn tôi.

- Bốn giờ, - anh ta đáp.

- Ðúng! - Tôi nói. - Bốn giờ, đúng thế. Tôi thấy anh biết công việc của anh
đấy. Sau này tôi sẽ để ý cất nhắc anh.

Rồi tôi bỏ đi. Anh kia đứng ngẩn người vì ngạc nhiên, há to miệng nhìn
theo, tay vẫn cầm chiếc đồng hồ. Tới "Royal" tôi ngoái đầu nhìn lại: anh ta
vẫn đứng như thế.

27.

Ha, ha, với lũ chó ấy thì phải thế mới được! Ðồ vô lương tâm! Ðó là

cách dạy cho chúng kính trọng người khác, bắt chúng phải run sợ... Tôi rất
hài lòng với mình và lại bắt đầu khe khẽ hát. Trong trạng thái bị kích thích
mạnh, quên cả đau, thậm chí không cảm thấy khó chịu chút nào và với lòng
lâng lâng, tôi đi hết quảng trường đến chợ, rẽ sang nhà thờ Ðấng cứu thế và
ngồi xuống một chiếc ghế dài ở đó.

Suy cho cùng thì trả lại mười curon kia hay không cũng đều thế cả. Người
ta gửi cho tôi, có nghĩa chúng là của tôi, ai gửi hoàn toàn không quan trọng.
Người đưa thư được lệnh đưa cho tôi, vậy thì tôi phải nhận. Chẳng nhẽ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.